Hồ ly trắng vỗ vào trường côn màu đen đang vác trên vai, vui mừng nói: “Sau khi ngươi nhắc nhở ta, ta liền trở về lấy thần khí mạnh nhất chuyên dùng để đối phó với Ma Thần Chuyển Hóa.”
Đang nói chuyện, chỉ thấy khuôn mặt nữ nhân khổng lồ kia nhìn sang.
Nàng ta đã chú ý tới tình hình bên này.
Hồ ly trắng bỏ trường côn màu đen xuống, hai tay cầm để ngang trước người.
“Ma đầu, hãy cởi bỏ giam cầm không gian của ngươi, nếu không ta sẽ lập tức giết ngươi đó.” Hồ ly trắng nói.
Khuôn mặt nữ nhân khổng lồ nhìn chăm chú vào trường côn trên tay hồ ly trắng, biểu cảm trên mặt dần dần biến mất. Nó ngừng việc cắn nuốt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
“Ngươi.” Nàng ta phát ra giọng nói khàn khàn.
Hình như là lâu lắm rồi không nói chuyện, nàng ta mở miệng lần nữa, nói: “Là ngươi giết Thiên Sơn Dạ?”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đối phương, chỉ thấy trong đôi mắt khổng lồ của đối phương có một sự mong đợi đặc biệt nào đó.
Nàng ta đang mong ngóng một câu trả lời.
Cố Thanh Sơn giật mình, mơ hồ hiểu ra tình huống hiện giờ.
Hắn dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy, là ta đã giết ông ta.”
Khuôn mặt nữ nhân khổng lồ lập tức lộ ra vẻ mặt hả giận. Dường như nàng ta đã nhận được sự an ủi nào đó.
“Ngươi làm tốt lắm.” Khuôn mặt nữ nhân khổng lồ nói.
Giọng nói phát ra của nàng ta ngày càng rõ ràng hơn: “Tên súc sinh Thiên Sơn Dạ này, lúc ta còn sống thì quấn lấy ta muốn học thuật Phân Hồn. Đến sau khi ta chết, hắn ta lại vì sợ hãi mà phân tách linh hồn của mình ra, ẩn núp một nghìn năm, cho nên ta vẫn luôn không tìm được hắn ta. Nhưng mà lần này, cuối cùng ta cũng đạt được ước muốn rồi!”
Cùng với lời nói của khuôn mặt nọ, chỉ thấy trên cơ thể Giới Ma, một cây Giới Ma kết ra một trái quả đỏ tươi.
Trái quả này từ đầu cành rụng xuống, bay về phía nàng ta, dừng lại trước mặt nàng ta rồi tự động lột vỏ.
Một bóng đen mờ nhạt xuất hiện.
Bóng đen này vừa xuất hiện, liền lập tức muốn chạy trốn.
Lại thấy khuôn mặt nữ nhân thò ra một cái lưỡi dài, nhẹ nhàng liếm láp bóng đen.
Bóng đen dính trên đầu lưỡi, không ngừng giãy giụa, nhưng căn bản không có cách nào để chuyển động.
Lúc này, Cố Thanh Sơn mới nhìn thấy rõ ràng, hóa ra bóng đen này là Thiên Sơn Dạ.
Chiếc lưỡi dài dính vào linh hồn của Thiên Sơn Dạ, đưa thẳng đến trước mặt nàng ta.
“Thiên Sơn Dạ.” Nàng nhìn chăm chú vào ông ta, phát ra một tiếng than đầy hả giận.
“Tiểu Điệp, ngươi hãy nghe ta nói, là ta bị ép buộc! Bọn họ đã khống chế ta, ép ta hại ngươi!” Thiên Sơn Dạ lớn tiếng gào lên.
Một nhân vật lừng lẫy cả đời, vậy mà bây giờ trong giọng nói lại xen lẫn sự sợ hãi và nghẹn ngào.
Có lẽ, ông ta biết rõ đối phương đáng sợ đến nhường nào.
Gương mặt kia lẳng lặng lắng nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười chế nhạo.
“Để đề phòng bị ngươi lừa lần nữa, ta đã nuốt tất cả linh hồn trên khắp thế giới, tìm kiếm ký ức của tất cả mọi người. Cho nên ngươi cho rằng, ta sẽ không biết chân tướng của sự thật hay sao?” Nàng ta nói.
“Tiểu Điệp, hãy tha cho ta, ta chỉ là nhất thời bị ma mê quỷ ám mà thôi!” Thiên Sơn Dạ lập tức kích động la lên.
Sắc mặt cô gái kia đã bình tĩnh trở lại.
“Ngươi đã hại chết ta, hại chết đứa trẻ sắp sửa ra đời, bây giờ lại bảo ta tha cho ngươi?” Nàng ta chậm rãi nói: “Thiên Sơn Dạ, hiện giờ ta đã bắt được ngươi, tiếp theo, ta sẽ có năm tháng vô tận để từ từ giày vò ngươi, để giải mối hận trong lòng ta.”
“Tiểu Điệp…”
Lời của Thiên Sơn Dạ còn chưa nói xong, chiếc lưỡi dài rung lên, bọc lấy linh hồn của Thiên Sơn Dạ, thu về trong miệng.
Khuôn mặt nữ nhân dừng lại, tiếp đó nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Ngươi là người thứ hai có ân đối với ta, ngươi đã giúp ta bắt được tên này.” Nàng ta nói: “Ta quyết định sẽ để cho ngươi sống sót rời khỏi.”
Cố Thanh Sơn nghe vậy, lập tức chắp tay nói: “Đa tạ.”
“Đi đi, nhân lúc ta còn chưa đổi ý.” Nàng ta nhắm mắt lại.
Cố Thanh Sơn và hồ ly trắng nhìn nhau.
Lúc này, hồ ly trắng cảm ứng thấy sự giam cầm không gian đã được cởi bỏ.
Nếu như có thể không dùng vũ khí, đương nhiên là kết quả tốt nhất.
Nếu như không có chuyện gì, ai muốn đánh một trận với một nhân vật như vậy chứ?
Hồ ly trắng khẽ gật đầu, cong đuôi lên quẹt vào không trung.
Một cánh cửa ánh sáng xuất hiện.
“Đi, theo ta đi tới tầng thế giới Vỏ Giữa, tới thế giới ta ở.” Hồ ly trắng nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn đáp.
Ánh mắt của hai người lại liếc qua gương mặt cô gái khổng lồ kia.
Chỉ thấy nàng ta vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.
Trong lòng hồ ly trắng hơi thả lỏng, nó dẫn theo Cố Thanh Sơn, sắp tiến vào cánh cửa ánh sáng.
Đột nhiên, đầu của nó không thấy đâu nữa.
Một bóng đen bay lên từ trên người nó, bay về phía khuôn mặt nữ nhân.
khuôn mặt nữ nhân bỗng há to miệng, nuốt bóng đen đang giãy giụa đó vào.
Ngay sau đó, cả đầu và cơ thể của hồ ly trắng, tất cả đều bị nàng ta nhai nuốt.
“Nực cười.” Nàng ta ăn hết hồ ly trắng, cúi đầu cười rộ lên: “Loài giun dế ở tầng Vỏ Giữa, ngay cả cảnh giới của ta cũng không nhìn ra, lại dám mạo phạm ta.”
Nàng ta mở to mắt, nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói: “Ta đã đổi chủ ý rồi.”
“Vậy sao?” Cố Thanh Sơn đưa tay, lấy Địa kiếm từ trong hư vô ra.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng.
“Không cần căng thẳng.” Nàng ta lại nở nụ cười. Trên mặt nàng ta có mấy phần hoài niệm, nói: “Khi ta vẫn còn là con người, đã từng có một vị cường giả giúp đỡ ta. Thế nhưng cho đến lúc này, nguyện vọng quan trọng nhất của ta đã được hoàn thành, song vẫn chưa báo đáp được ân tình của vị cường giả kia. Ta đã trở thành chân ma, không có cách nào đi đến thế giới của loài người được nữa, xin ngươi hãy giúp ta đưa cho người ấy một vật, xem như là báo đáp việc ta giúp đỡ ngươi.”