Linh khí!
Chỉ là Linh khí của Phong Nguyệt Tông cũng chí dâm chí tà, lại lấy đông cung đồ ra nhiễu loạn ý chí con người.
– Giết!
Đoạn Minh Đạt rống to, xèo xèo xèo, trong gấm vóc có từng đạo hào quang kích bắn, đánh tới Lăng Hàn, mà bản thân Đoạn Minh Đạt cũng bay nhào tới, khí tức đáng sợ lộ liễu, thực lực của Linh Anh Cảnh đỉnh cao hoàn toàn bày ra.
Lăng Hàn cười ha ha, nếu như đối phương là Tiểu Đao Vương, vậy hắn tuyệt đối không thể ngang hàng, dù sao hắn có thể vượt cấp chiến đấu, Tiểu Đao Vương cũng vậy, nhiều lắm là hắn vượt qua cấp số càng nhiều, nhưng tuyệt đối không thể bù đắp chênh lệch một cảnh giới lớn.
Nhưng Đoạn Minh Đạt không giống, mặc dù là Linh Anh Cảnh đỉnh cao, bất quá sức chiến đấu chỉ khoảng mười tinh, hắn hoàn toàn không sợ.
Triển khai Lôi Động Cửu Thiên, hắn hóa thành một tia sét, lóe lên liền xuất hiện ở trước người Đoạn Minh Đạt, sau đó song quyền bạo oanh.
– Thằng nhãi ranh ngươi dám!
Đoạn Minh Đạt dật động sương mù màu tím, lần thứ hai bao vây về phía Lăng Hàn, đây là bí thuật của Phong Nguyệt Tông, người ngoài hít phải có thể mê loạn tâm trí, làm cho đối phương dâm hưng quá độ, thần trí hoàn toàn biến mất, nhưng đối với người Phong Nguyệt Tông mà nói, cái này là đồ bổ, có thể làm cho tinh thần của bọn họ phấn khởi, đầu óc rõ ràng.
Lăng Hàn lấy nguyên lực đóng kín lỗ chân lông toàn thân, lần này không lui nữa, mà đón đầu thống kích.
Oành oành oành… hai người ác chiến.
Linh khí kia rất ra sức, không ngừng phóng thích chùm sáng oanh kích Lăng Hàn, nó cũng đạt đến Linh Anh Cảnh cấp cao, không thể khinh thường, Lăng Hàn nhất định phải né tránh, cảnh giới chân thực của hắn chỉ là Sinh Hoa Cảnh mà thôi.
Được Linh khí giúp đỡ, cuối cùng Đoạn Minh Đạt mới miễn cưỡng chiến hoà Lăng Hàn.
Mọi người ngơ ngác, phải biết hiện tại Lăng Hàn còn dùng tay không, nếu như hắn cũng lấy ra linh khí, không phải lập tức có thể chiếm thượng phong sao? Thật đáng sợ, tại sao có thể có Sinh Hoa Cảnh trâu bò như thế.
Sắc mặt năm người Cừu Tử Phi trắng bệch, nếu như chiến dịch này Phong Nguyệt Tông thắng, vậy bọn họ khẳng định xong đời. Nhưng nếu như Lăng Hàn thắng, trước đó bọn họ buộc Lăng Hàn chết, đối phương sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Trái phải đều là chết, vậy còn ở lại làm chi?
Bọn họ lui về phía sau, muốn bỏ của chạy lấy người, còn Bổ Thiên Học Viện… Ạch, sang năm lại đi a.
– Hừ hừ hừ, các ngươi muốn đi nơi nào?
Hổ Nữu chống nạnh, hung quang sáng quắc.
Tàn Dạ lập tức rút đao, sát khí dật động.
Nếu như chỉ có Tàn Dạ, vậy năm người liên thủ có thể thoát thân, nhưng lại thêm Hổ Nữu, bọn họ chỉ có thể thành món ăn. Cừu Tử Phi cười gượng nói:
– Tàn Dạ, ngươi đây là ý gì?
Dù sao đã không để ý mặt mũi nữa, Tàn Dạ ngả bài nói:
Trước khi Hàn thiếu chưa quyết định, ai cũng không cho phép rời đi!
Hàn thiếu? Lăng Vân?
Đám người Cừu Tử Phi thế mới biết, Lăng Vân không phải tên thật của người kia, chỉ là bọn hắn vẫn rất xa lạ với danh xưng Hàn thiếu, lẽ nào người này gọi Lăng Hàn hoặc Hàn Vân sao? Thật giống như chưa từng nghe nói.
– Tàn Dạ, ngươi đây là muốn vong ân phụ nghĩa sao?
Cừu Tử Phi lập tức hét lớn.
– Là chúng ta tiếp nhận ngươi vào vòng tròn này, đây chính là báo lại của ngươi đối với chúng ta?
– Thật là một tiểu nhân!
Tằng Kiến Sâm cũng trách mắng.
Tàn Dạ cười gằn nói:
– Vậy ta phải làm sao, mới có thể xem như không phải tiểu nhân?
– Thả chúng ta rời đi!
Vu Nguyên Minh vội vàng nói, hắn tin tưởng Tàn Dạ sẽ khuyên động Hổ Nữu.
– Hạng người ham sống sợ chết, ta xấu hổ làm bạn với các ngươi!
Tàn Dạ lãnh đạm nói, sát ý càng mạnh.
– Tàn Dạ, mọi người cũng coi như bằng hữu một hồi, quên đi thôi.
Hà Lan Vận đứng ra khuyên giải, nàng là từ đại cục xuất phát, dù sao sáu người đến từ một nơi, hậu trường có ngàn vạn tia quan hệ a.
– Đúng vậy, đúng vậy!
Cừu Tử Phi gật đầu, đột nhiên ra tay, trói Hà Lan Vận lại, lấy kiếm gác lên cổ đối phương.
– Lập tức thả chúng ta rời đi, bằng không nữ nhân này sẽ chết!
—————