“Tô Khiết, cô đã làm chuyện tốt gì đây.” Bà cụ Nguyễn vốn chán ghét Tô Khiết, cho nên dù bà ta tận mắt nhìn thấy Kim Ngọc Ngân hãm hại Tô Khiết cũng giả vờ như không biết.
Tô Khiết ngẩng đầu nhìn bà cụ một cái, khóe môi giật giật nhưng không nói gì, nhìn dáng vẻ giống như có chút sợ hãi và lo lăng.
Bà cụ nhìn đến cô như vậy thì càng chán ghét, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc, đần độn, bị người ta hãm hại như thế mà không thèm giải thích.
Sao Hạo Thần lại cưới một người phụ nữ như vậy?
Kim Ngọc Ngân nhìn phản ứng của Tô Khiết thì trong lòng mừng thâm, đồ ngốc này đúng là khờ khạo, chỉ sợ bây giờ hoàn toàn bị dọa sợ đến choáng váng, không nói nổi lời nào.
Đã vậy thì cô ta không cần lo lắng.
“Quản gia, ông gọi cậu chủ xuống đây.” Bà cụ Nguyễn muốn truy cứu chuyện này, nhưng tốt nhất là Nguyễn Hạo Thần ở đây, bà ta muốn cho Hạo Thần xem người phụ nữ mình cưới ngu ngốc thế nào.
Tô Khiết cúi đầu, con ngươi lóe lên một cái, bà cụ nói quản gia đi gọi Nguyễn Hạo Thần đúng là hợp ý cô.
Cô không biết đồ cổ nhưng cô hiểu nhất là lòng người, ông cụ yêu đồ cổ như mạng lại trưng bày đồ cổ quý giá như thế ở nơi dễ thấy nhất sao?
Đương nhiên cũng có thể là một cách khoe khoang, ông cụ Nguyễn đúng là người thích khoe khoang.
Nhưng lần trước cô tới thì nhìn thấy ông cụ Nguyễn sờ bình sứ có vẻ yêu thích không buông tay! Vẻ mặt lại mang theo một chút không quan tâm, hơn nữa ông cụ xoa bình sứ cũng rất tùy tiện, lúc ông cụ đặt bình sứ lại chỗ cũ cũng không hề cẩn thận, khi đó thậm chí cô nghe được tiếng va chạm vang lên.
Không lẽ mua bình sứ 150 tỷ về chỉ muốn nghe tiếng vang sao?
Cho nên cô kết luận đồ cổ này là giả.
Tuy rằng nhìn qua có vẻ giống như đồ thật!