Nhạc Thiên Ba còn chưa mở miệng, Lan Hầu đã nói:
– Lần này Quân Sử là người rõ ràng nhất, nếu ngươi không phục, hãy nghe Quân Sử giáo huấn đi.
Nhạc Thiên Ba không biết nói gì. Ta vừa trở về có thể rõ ràng cái gì? Lan Hầu này giở trò quỷ gì vậy?
Nhưng Niếp Trường Không đã chắp tay xin chỉ thị:
– Lan Đại Đô Đốc đã nói như vậy, vậy thuộc hạ cả gan xin Quân Sử giáo huấn. Cho dù thuộc hạ sai lầm, cũng muốn sai rõ ràng!
Trong đầu Nhạc Thiên Ba trống rỗng, hoàn toàn không sờ được một điểm đầu mối, giáo huấn cái quỷ gì, nói lung tung nhất định sẽ gây ra chê cười, nhưng cũng không thể để cho người phía dưới cho là mình ngu ngốc! Nhưng hắn có thể bò lên vị trí này dĩ nhiên cũng không đơn giản, dễ dàng ứng phó nói:
– Lan Hầu. Không có người ngoài, không cần quanh co lòng vòng.
Cầu lại được đá về cho Lan Hầu.
– Vâng!
Lan Hầu chắp tay trả lời, nhìn về phía Niếp Trường Không nói:
– Chỉ vì bốn chữ ‘chấp pháp nghiêm minh’!
– Không minh bạch như thế cũng gọi là chấp pháp nghiêm minh?
Niếp Trường Không hừ lạnh một tiếng, nói:
– Thứ cho bổn cung ngu muội, kính xin Lan Đại Đô Đốc chỉ giáo!
Lan Hầu nói:
– Bổn Đô Đốc vẫn giữ câu nói kia, có lời khai của những người đứng xem là đủ rồi, những người khác không cần phải thẩm vấn nữa! Có những lời khai này đã đủ cho hai bên ẩu đả đánh nhau phải chịu chút trừng phạt! Nếu thật sự tích cực ra toà tra hỏi. Vậy bổn Đô Đốc cũng sẽ không làm việc thiên tư. Tu sĩ dám ẩu đả đánh nhau ở Đô thành cứ theo luật mà nghiêm trị, hai vị cung chủ muốn bổn Đô Đốc chém đầu tất cả điện chủ dưới trướng các ngươi, hay là muốn bổn Đô Đốc giam giữ bọn họ một trăm năm? Đến lúc đó hai vị có thể bảo đảm không tìm Quân Sử cầu tình? Hai vị van xin đến trước mặt Quân Sử, các ngươi muốn để cho Quân Sử làm việc thiên tư tốt, hay để cho Quân Sử pháp luật nghiêm minh và kỷ luật tốt?
Lời này vừa nói ra, Niếp Trường Không nhất thời hết chỗ nói, chém đầu tất cả điện chủ dưới trướng mình dĩ nhiên là không được, giam giữ một trăm năm dĩ nhiên cũng không được. Tập thể điện chủ phía dưới biến mất một trăm năm, nói đùa gì vậy? Một hai người biến mất còn có thể, nếu là tập thể cho dù biến mất một năm cũng không được! Không tìm Quân Sử cầu tình là không thể nào. Đến lúc đó chỉ sợ thật sự làm cho Quân Sử khó xử, một khi Quân Sử đã mở ra lỗ hổng này, sau này lỗ hổng đó sẽ khó mà thu lại, vạn nhất sau này có tu sĩ làm ra những chuyện tương tự ở Đô thành, có người lại tìm Quân Sử cầu tình, Quân Sử cho Niếp Trường Không hắn mặt mũi cũng không thể không cho người khác mặt mũi được, cứ thế mãi pháp luật và kỷ luật sẽ không còn!
Trình Ngạo Phương bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Lan Hầu:
– Đại Đô Đốc anh minh.
Dù sao nàng cũng không thiệt thòi, nói thêm mấy câu dễ nghe cũng không coi vào đâu.
Mấu chốt là Nhạc Thiên Ba sau khi nghe thấy âm thầm gật đầu, đây chính là nguyên nhân hắn thích Lan Hầu, đặt Lan Hầu bày ở vị trí chấp pháp có thể làm được ‘chấp pháp nghiêm minh’, đồng thời cũng có thể chiếu cố đến suy nghĩ của Nhạc Thiên Ba, có một thủ hạ tận tâm tận lực như vậy còn có gì để nói.
Thấy Niếp Trường Không không lên tiếng, trong lòng Nhạc Thiên Ba đã có đáp án, dĩ nhiên nói:
– Niếp Trường Không, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Niếp Trường Không chắp tay nói:
– Nghe rõ rồi.
Nhạc Thiên Ba hỏi:
– Vậy hiện tại ngươi có phục không?
Niếp Trường Không chắp tay khẽ cúi đầu:
– Thuộc hạ phục!
Nhưng quay đầu lại nói:
– Chẳng qua không biết Lan Đô Đốc chuẩn bị xử trí bọn họ như thế nào?
Lan Hầu nói:
– Nếu bày quy củ ở đây, ẩu đả đánh nhau ở Đô thành há có thể dễ dàng bỏ qua? Tội chết có thể thoát, nhưng tội sống khó có thể tha, không để cho bọn họ chút giáo huấn sau này làm sao khiến bọn họ tâm phục? Chắc chắn không tránh được chút trừng phạt nhỏ, phàm là người tham gia ẩu đả đánh nhau, quất năm roi ‘thuần phục long tiên’!
—————