Ra lệnh một tiếng, đám người sau lưng y nhanh chóng xuất động, từng tên nhe răng cười độc ác, nhào về phía Dương Khai và Thủy Linh
Vì một vài nguyên nhân đặc biệt, Hình Bảo không muốn động thủ với người trong nhất mạch của Tử Mạch. Nhưng Dương Khai và Thủy Linh ăn mặc giống võ giả Đại Hán, đương nhiên y không hề kiêng dè gì cả.
Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn đã sớm nhận thấy Sâm La Điện có vài điều gì đó không đúng, vẫn không hỏi Tử Mạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bị cuốn vào trận thị phi này mà lỡ mất thời gian. Nhưng không ngờ trước khi đi còn gặp phải chuyện phiền toái.
Thủy Linh quay đầu liếc nhìn hắn một cái, cơ hồ đang đợi chỉ thị.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình.
Thủy Linh hừ một cái, bàn tay trắng nõn chỉ về phía trước, từng đám bong bóng nước quỷ dị hiện ra xông về phía đám người kia.
Những bong bóng nước này chỉ to bằng bàn tay, nhưng lúc đám võ giả kia va chạm vào những bong bóng nước này, chúng bỗng bành trướng ra, nứt ra một khe hở, nhanh chóng bao bọc lấy những người đó vào trong.
Đám võ giả khí thế hùng dũng kia trong nháy mắt giống như mèo rớt nước, không ngừng giãy dụa, nhưng làm sao cũng không thoát ra khỏi sự trói buộc của bọt nước, tất cả đều lơ lửng giữa không trung.
Thủy Linh lại giơ tay, Hình Bảo kia lập tức cũng bị một bong bóng nước bao lấy.
Mười mấy người, mười mấy cái bong bóng nước, lơ lửng giữa không trung. Mặc cho chúng nỗ lực như thế nào, bạo phát chân nguyên như thế nào cũng không phá được thủy mạc mỏng manh ấy. Tất cả mọi người đều hốt hoảng, kinh hãi.
Tử Mạch đứng bên cạnh há mồm trợn mắt, cơ hồ không ngờ thiếu nữ có mái tóc khác người này lại có thực lực dũng mãnh bực này.
Hơn nữa thủ đoạn còn quỷ bí như vậy.
– Tiện nhân, mau thả ta ra.
Hình Bảo khoa chân múa tay giữa không trung, dường như mất đi trọng tâm, đầu chúi xuông dưới, hô gọi Thủy Linh,
– Ngươi dám làm ta bị thương thì ngươi chết chắc.
– Không sao!
Thủy Linh tỏ ra chán ghét. Nhưng dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta, Thủy Linh cũng không muốn làm quá, chỉ muốn giáo huấn chúng một chút thôi.
Nhưng không nghĩ tên Hình Bảo đó không cảm kích mà còn kiêu ngạo. Thấy Thủy Linh không hạ sát thủ, thần thái lập tức trở nên ung dung, quát mắng:
– Ta nhớ kỹ ngươi rồi, con nha đầu nhà ngươi, đợi lão tử ra ngoài, nhất định sẽ bảo phụ thân ta bắt ngươi lại, dạy bảo ngươi. Phụ thân ta là Điện chủ của Sâm La Điện, ngươi cứ đợi đến khi bị lão tử giẫm đạp. Ha ha ha.
Dương Khai kinh ngạc, nhìn tên ngốc Hình Bảo này, khẽ hỏi Tử Mạch:
– Tên này sao vậy? Đầu óc không bình thường?
Tử Mạch không phản ứng, sững sờ nhìn Thủy Linh.
Cuối cùng Thủy Linh đã nổi giận, âm lãnh liếc nhìn Hình Bảo một cái, tiểu thủ chợt vung lên, mười mấy bong bóng nước kia chợt co rút lại.
– Đừng!
Tử Mạch kinh hãi, vội vàng hô lên một tiếng.
Bụp bụp bụp…
Thanh âm bong bóng nước vỡ liên tiếp vang lên, từng đám máu tươi như hoa hồng nở rộ.
Hài cốt không còn, toàn bộ đều hóa thành nhục mạt và huyết thủy.
Thân hình Tử Mạch run lên.
– Ngươi làm gì vậy?
Dương Khai lấy lại tinh thần, quát Thủy Linh một tiếng. Hắn cũng không ngờ Thủy Linh đột nhiên hạ thủ.
Thủy Linh cảm thấy ủy khuất:
– Bọn chúng xuất ngôn bất tôn nên ta giết chúng.
Dương Khai day day trán, cảm thấy nhức đầu.
– Sao vậy?
Thủy Linh mơ màng nhìn Dương Khai,
– Giết vài người thì có gì ghê gớm đâu. Ngươi giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ người chết?
– Người chết thì không là gì cả. Nhưng đây là địa bàn của người ta.
Dương Khai thở dài một tiếng,
– Phiền phức rồi.
– Đúng vậy, phiền phức rồi.
Tử Mạch nhìn Dương Khai, không còn gì để nói. Thầm nghĩ quả nhiên là không thể dính líu gì đến tên nam nhân này. Tên khốn kiếp này vừa đến Thiên Lang là đã gây phiền phức lớn như vậy cho bọn họ.
Dương Khai nhún vai:
– Người chết không thể sống lại, kiềm chế đau thương đi.
Một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng bên dưới, lại nhìn Dương Khai:
– Tiểu hữu, lão phu có thể dùng câu nói này để làm nguôi cơn giận của Điện chủ Sâm La Điện không?
– Nói chung là không thể.
Dương Khai cười ha hả.
– Sư phụ!
Tử Mạch hô lên một tiếng,
– Xin lỗi, tiểu tử không kịp thời…
Lão giả giữa không trung huơ tay, lắc đầu:
– Không liên quan đến con, là bọn họ giết người.
Nói xong, khí thế uy nghiêm nhìn xuống dưới, mang theo sát khí nồng đậm bất thiện.
Dương Khai tiến lên trước một bước, vui mừng nhìn lão giả:
– Tiền bối muốn làm như thế nào?
– Lão phu muốn bắt các ngươi lại, đưa đến Sâm La Điện, cho Điện chủ xử trí, để tránh liên lụy đến Ngự Trùng nhất mạch ta.
Lão giả trầm giọng đáp.
– Sư phụ!
Tử Mạch kinh hô, vừa mới mở miệng, lão giả liền huơ tay đánh ra một đạo năng lượng, giam cầm Tử Mạch tại chỗ, rõ ràng là không muốn nàng nhiều lời.
Tử Mạch khẩn trương, không ngừng nháy mắt với Dương Khai, ra hiêu hắn mau rời khỏi nơi này.
Sư phụ của nàng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Một Thần Du Cảnh lục tầng như Dương Khai căn bản không thể chống đỡ.
Nghe lão giả nói, Dương Khai khẽ gật đầu:
– Tiền bối làm như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu tiền bối cảm thấy có bản lĩnh này thì cứ việc ra tay.
Vẻ mặt ung dung của hắn cơ hồ không biết chữ tử viết như thế nào.
Thần sắc lão giả kia chợt biến, nhìn thật sâu vào Dương Khai, không rõ sao hắn lại bình tĩnh như vậy. Hít thở sâu, một lúc lâu sau mới đột nhiên cười lớn:
– Thú vị, thú vị. Võ giả Đại Hán đều điên cuồng ngang ngược như vậy sao?
– Cũng không hoàn toàn là vậy.
Dương Khai chau mày. Lão giả này đột nhiên thu liễm sát ý, khiến hắn hơi khó hiểu.
Lão giả nói:
– Ừ, ngươi giết bọn chúng, lão phu lẽ ra nên bắt các ngươi lại. Nhưng lão phu đột nhiên lại không muốn làm như vậy. Tiểu hữu càn rỡ ngang ngược như vậy, hẳn là có chút thủ đoạn. Lão phu lại muốn xem, ngươi thoát khỏi truy sát của Điện chủ Sâm La Điện như thế nào.
Nói xong lại buông lỏng cấm cố của Tử Mạch, cất cao giọng nói:
– Tử Mạch, dẫn chúng đến Phế Thổ đi, để chúng sau này đừng đến Sâm La Điện ta nữa.
Nói xong, thân hình khẽ lắc, lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tử Mạch được tự do, vui mừng nói:
– Tạ ơn sư phụ.