“Chúng ta không có huynh đệ giết chết đại ca” Hà Thiếu Thanh giặn dữ hét: “Vương Ngọc Thục, cô lui xuống, ở đây không có chuyện của cô!”
Vương Ngọc Thục hai tay phân ra, hai thanh đoản đao đã bạt ờ trên tay. Nàng song đao chém lẫn nhau nghe choang một tiếng Ịớn. hoa lừa bắn ra bốn phía. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tất cả mọi người đều đầu đao liếm máu, trông thấy đoản đao không sợ chút nào. nhung thấy được sự thê lương trong mắt của Vương Ngọc Thục, lại đều yên tĩnh trờ lại.
“Ta không tin Tây Môn Quân Nghi sẽ giết Đỗ tổng quản, nếu là hắn hại Đỗ tồng quản, ta là người đằu tiên sẽ giết hắn!” Vương Ngọc Thục thanh ảm lạnh lùng nói.
Nàng máu tươi cồn đang chảy xuôi, thoạt nhìn lảo đảo sắp ngã. nhưng vẫn gượng đứng ờ tại đó, các huynh đệ thấy vậy, nhất thời không biết như thế nào cho phải.
Hám Lăng tiến lên một bước, trầm giọng nói:”Ngọc Thục tỷ. chúng ta tin cô. nhung không tin Tây Môn Quân Nghi. Nhớ năm đó Lý Tử Thông cùng Đỗ tổng quản xưng huynh gọi đệ, âm thẳm lại phái hơn trăm cao thù hành thích Đỗ tồng quản. Khi đó, các huynh đệ không ờ đây, chỉ có Hùng Đản cùng cô ở bên người Đỗ tổng quản, Hùng Đản vì cứu Đỗ tổng quản, liều chết ngăn trở địch thù, mất nùa cái mạng. Cô lại còng Đỗ tồng quản, chạy thoát hơn mười dặm, đến khi Đỗ tổng quản được cứu. ngươi lại hai tháng không có đứng dậy nổi!”
Các huynh đệ thấy Vương Ngọc Thục sắc mặt tái nhợt, không khỏi mũi cay cay. Vương Ngọc Thục thở ra một hoi, “Các ngươi đã tin ta, còn gọi ta một tiếng Ngọc Thục tỷ, cho ta
một chút thòi gian, để cho ta hòi mấy câu”.
Hám Lăng lui ra phía sau một bước, trầm giọng nói: “Được!”
Phụ Công, Đỗ phu nhân đều im lặng không nói gi, vô luận bọn họ nghĩ cái gì. nhung cùng hiểu rằng, Tây Môn Quân Nghi còn cơ hội sống, là do Vương Ngọc Thục dùng mạng của mình đổi về, loại tình hình này, bọn họ cũng không thể nhiều lòi.
Vương Ngọc Thục khó nhọc xoay người, nhìn về phía Tây Môn Quân Nghi nói: “Quân Nghi, ta và chàng thành thân đã bảy năm! Theo Đỗ tổng quản bảy năm! Hôn sự chúng ta, chính là Đỗ tổng quàn chủ trì!”
Tây Môn Quân Nghi trong mắt nước mắt chớp động, chỉ là gật gật đầu. đưa tay cời bò áo dài, lộ ra tấm thân tràn đầy vết thương. Hắn đem áo xé thành mảnh dài, tính băng bó vết thương cho Vương Ngọc Thục. Vương Ngọc Thục lui ra phía sau một bước, chậm rãi lắc đằu. trong mắt đã có ý tuyệt vọng.
Tây Môn Quân Nghi trong lòng phát lạnh, chỉ thấy trước ngực Vương Ngọc Thục máu tươi ồ ồ chảy xuôi ra, như nước suối khó có thể ngăn chặn, không khỏi hoảng sợ nói: “Ngọc Thục!” Hắn kinh nghiệm tĩận mạc nhiều, đã nhìn ra, Vương Ngọc Thục có một vết thưcrag đúng là vết thương trí mệnh!
Nàng không biết là nghị lực gì, mới có thể kiên trì không ngà xuống. Nàng cứu trượng phu một mạng, lại đưa ra tính mạng cùa minh!
Vừa rồi mọi người tiến lên muốn đưa Tây Môn Quân Nghi vào chỗ chết. ít nhất có bảy tám thanh đao chém tới, nhung đều có chừng mực. ngựcNhưng có một đao. lại chém vào Vương Ngọc Thục, đã bị thương tới trái tim.
Một đao kia, chính là muốn lấy mạng Vương Ngọc Thục!
“Là ai?” Tây Môn Quân Nghi giống như hổ điên. Hai mắt đỗ hồng, nhìn sang những người đã từng là huynh đệ ra sinh vào tử kia.
Có mấy người đã không tự chù được giấu đao ờ sau người, Tây Mòn Quản Nghi trước mắt mông lung, trong lúc nhất thòi tìm không thấy cái nào. Chỉ cảm thấy thân hình bẽn người kia mềm nhũn ngà xuống, vội ôm lấy nức nỡ nói: “Ngọc Thục, nàng không thể chết được, nàng đã nói, chúng ta sẽ cùng một chỗ bảy mươi năm!”
Ngọc Thục ngã xuống, bời vì rốt cuộc chống đờ không nồi. duỗi bàn tay đầy máu ra muốn sờ mặt trượng phu, nhưng lại vô lực rủ xuống.
Năm đó cô gái cõng Đỗ Phục Uy chạy hơn mười dặm, hỏm nay khí lực đưa tay lẻn cũng khôngcó!
Tây Môn Quân Nghi vội chụp lấy, nước mắt roi như mưa. khàn giọng nói: “Ngọc Thục. Thực xin lỗi!”
VưangNgọc Thục nhìn sang trượng phu. chỉ hỗi: “QuânNghi. Nói cho thiệp biết, chàng không có giết Đỗ tổng quản. Nỏi cho mọi người, chàng không có giết Đỗ tổng quản!”
Một câu cuối cùng, nàng như muốn hô ra, nhưng cho đù nàng khàn giọng hô lên, cũng thực sự yếu ớt. Tây Môn Quân Nghi bỗng nhiên xoay người, giận dữ gầm lên: “Đồ phu nhân, ta không có giết Đỗ tồng quản, chưa từng có! Ta cùngNgọc Thục đi theo Đỗ tổng quản bảy năm, ra sinh vào tử, ta tại sao lại giết Đỗ tổng quàn? Trên người của ta những vết sẹo này, cái nào cũng đều là cùng Đỗ tổng quàn kề vai chiến đấu có được, ta vì sao phải giết Đỗ tồng quản? Ta không cầu danh lọi, cả đời cẩn trọng, ta van cầu các ngươi, cho ta một lý do giết Đỗ tổng quản có được không?”
Thấy Đỗ phu nhân trầm mặc không nói gì, Tây Môn Quản Nghi lạnh lùng nói: “Không có lý do gì có phải không? Tốt, Ngọc Thục bảo ta nói, ta ở đây thề. ta nếu đối với Đỗ tổng quăn có lòng ám toán, thiđể cho Tây Môn QuânNghi ta chết không yên lành, trọn đời không được siêu sinh!”
Hắn dưới sự bi phẫn mà gào rú, mọi người nhịn không được lại lui ra phía sau vài bước.
Loại giải thích này. trong mắt các hán từ, đã là giải thích tốt nhất. Bọn họ rất nhiều người, đã lựa chọn tin tưởng Tây Môn Quân Nghi.
Nhưng tin tường Tây Môn Quân Nghi, cũng có ý nghía hoài nghi Đỗ phu nhàn, nhung Đỗ phu nhân cùng Đỗ tổng quản xưa nay tương kính như mới. những năm gần đây, đều không có từng mặt đò qua, Đỗ phu nhân tại sao phải hàm hại Tây Môn Quân Nghi. Đỗ tồng quản rốt cuộc là chết hay chưa?
Quân Giang Hoài trong lòng nghi ngờ cuồn cuộn, Phụ Công mặt trầm như nước, không nói được lời nào.
Tây Môn Quân Nghi hai mắt phóng hỏa, căm tức nhìn Đỗ phu nhân, thấy nàng không nói, rốt cuộc quay đầu lại nhìn về phía thê tử nói: “Ngọc thục, ta đã nói. nàng có thể… Ngọc Thục!”
Hắn đột nhiên hô lên thê thảm, trong lòng mọi người trầm xuống. Lúc này mới nhìn thấy Ngọc Thục đầu vô lực nghiêng về một bên. nhung khóe miệng, lại mang theo nụ cười.
Nàng mặc dù chết đi, nhưng lại hiểu rằng trượng phu không có phản bội Đỗ tổng quản, cũng không có phản bội nàng, cho nên trong lòng hắn, nàng chết có giá trị, nàng dù sao có thể mỉm cười mà đi.
Tây Môn Quân Nghi hai tay xiết chặt, đã đem thê từ ôm vào trong ngực, môi động hai cái, nhưng lại không có âm thanh phát ra. Chỉ là hai mắt khép lại. nước mắt như suối.
Loại bộ dáng thương tâm này, đã thương tâm tận xương tủy, ai thấy cũng muốn rơi lệ. Tướng lành Giang Hoài sự nghi ngờ càng tăng lên. cũng đã bắt giác nhìn về phía Đỗ phu nhân cùng Phụ Công.
“Được, ngươi bảo ta cho ngươi lý do, ta sẽ cho ngươi lý do” Đỗ phu nhản mặt không đồi sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi giết Đỗ tổng quản, bời vì ngươi đã đầu phục triều đinh”.
Tây Môn Quân Nghi cũng không phân biệt giải, chỉ nhìn sang khuôn mặt thê từ, lẩm bẩm nói: “Nàng thật khờ. thật khờ!”
Đỗ phu nhân tiệp tục nói: “Ngươi một mực muốn cao quan tước vị, cho nên khuyên bảo Phục Uy đẩu nhập vào Đông Đô, để đổi lấy tiền vốn ngươi sống yên phặn. Đương nhiên, ngươi thật ra đã sớm đầu phục Đông Đô, thẳm muốn cướp lấy càng nhiều hồi báo. Phục Uy không nghe ngươi nói, đáng tiếc nghĩ tình huynh đệ, một mực giấu diếm cho ngươi. Nhung không ngờ ngươi lòng lang dạ SÓỊ lại có thể đối với hắn nổi lên sát tâm. Có một đêm. Đỗ Phục Uy đang cùng Đức Tuấn chơi đùa, ngươi lại đi bái phỏng. Đức Tuấn giấu ở trong rương, ngươi cũng không biết rõ tình hình, vừa thấy mặt ngươi đã không thể chờ đợi được ra tay ám toán Phục Uy. Phục Uy tuy là võ công cao cường, nằm mơ cũng không có nghĩ đến, huynh đệ ra sinh vào từ lại sẽ phản bội hắn, hơn nữa muốn dồn hắn vào đường chết! Ngươi đem Phục Uy đánh cho trọng thương, dẫn hắn ròi đi, chỉ cho là thằn không biết quỷ không hay, nhưng không có nghĩ đến qua, Đức Tuấn mắt thấy tất cả!”