Trong lòng Trương Quân bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm. Lý Khánh An lại đích thân ra đón chứ không phải để thân binh ra dẫn mình vào, trong ký ức của hắn hầu như chăng khi nào Lý Khánh An đích thân ra đón khách, đều do thân binh dẫn vào. Trên mặt Trương Quân bỗng thấy vinh hạnh bội phần.
“Đã muốn đến từ lâu rồi. chỉ sợ điện hạ chê ta ăn quá nhiều không cho ta vào cửa mà thôi.”
Sự hóm hinh của Trương Quân khiến hai người cùng cười phá lên, không khí xung quanh bỗng chốc cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn. “Mời! Mời! Chun gạo nhà ta còn nhiều gạo lắm. có thể mời nổi tướng quốc. ”
Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong phủ, Lý Khánh An mời Trương Quán đến ngoại thư phòng của hắn. Đấy cũng là một sự vinh dự cực lớn. Nam nhân mà mời bạn vào thư phòng cũng giống như nữ nhân để người khác tham quan tủ quần áo của mình, không phải đặc biệt thân thiết sẽ không được hương đại ngộ này.
Hai người họ cùng ngồi xuống trong thư phòng, ái thiếp Như Thi của Lý Khánh An dâng trà lên cho hai người. Đây cũng là đãi ngộ cực cao, Trương Quân chưa từng nghe nói là Lý Khánh An lại để ái thiếp của mình dâng trà cho khách bao giờ, thường việc này chỉ có nha hoàn hay thân binh làm.
Trương Quân thấy Lý Khánh An không mời mình đến phòng hội khách mà là đến thư phòng của hắn. Trương Quân quả thật có phần bất ngờ và mừng rỡ, hắn cảm nhận được rõ sự xem trọng của Lý Khánh An.
Trong trùng trùng tiểu tiết mà Lý Khánh An đã an bài khiến Trương Quân cảm nhận rõ buồi gặp mặt ngày hôm nay này tuyệt không phải tầm thường. Lý Khánh An tìm mình đến chắn chắn có đại sự gì cần thương lượng. nhưng Trương Quân cũng không trực tiếp đi vào vấn đề, mà chi ngồi hàn thuyên chút việc trong nhà.
“Nghe nói điện hạ lại vừa nhận một dường nữ. thật sự là đáng mừng quá!”
Lý Khánh An thở dài nói: “Haiz! Nói ra cũng không sợ tướng quốc cười cho, ta thích nhất là bọn trẻ con. nhưng chỉ tiếc nỗi khá hiếm hoi. đến nay chỉ mới được một người con trai cùng một con gái. Trong nhà quạnh hiu. may mà vương phi lại sắp sinh, hi vọng nàng lần này lại có thể thêm cho ta được một lân nhi (*con trai).”
“Kỳ thực ta lại cảm thấy do thê thiếp điện hạ quá ít mà ra. thê thiếp điện hạ đến nay chỉ mới có năm người. có phần không hợp với lễ chế, đại thần trong triều cũng hơi có ý kiến về việc này.”
“Thế ư?” Lý Khánh An cười nói: “Vậy không biết trong nhà Trương tướng quốc..
Nam nhân khi được nhắc đến nữ nhân của mình nhiều đều cảm thấy có phần đắc ý, cho dù chỉ là tên kiệu phu nhỏ bé hay là tướng quốc đi chẳng nữa. Trương Quân vuốt râu cười ha hả: “Ta chỉ có một thê. nhưng thị thiếp thì có hai mươi bốn người, không đáng là bao! Không đáng là bao!”
Kỳ thực trong lễ chế về việc một người đàn ông phải cưới bao nhiêu vợ đều có quy định rõ ràng, theo thân phận và địa vị, địa vị càng cao thì có thế cưới càng nhiều người vộ, hơn nữa còn bắt buộc phải cưới đủ số lượng! Nếu ngươi là lãnh đạo mà chi ăn cơm muối rau mặn mỗi ngày thì kẻ làm thuộc hạ làm sao dám cả gan cá thịt mỗi ngày, nên Trương Quân nói triều thần có ý kiến về việc Lý Khánh An thê thiếp quá ít chính là chỉ việc này.
Nhưng dù cưới bao nhiêu người thì cũng có hạn chế. ai vượt quá con số này sẽ bị gọi là vượt lễ. Chu lễ thời cổ cứ như là luận hôn nhân của thời hiện đại, quy định tuy có hạn. nhưng tham vọng của nam nhân lại là vô hạn, cho nên sẽ có đủ cách ứng biến xuất hiện. Việc cưới bao nhiêu vợ là chỉ những người vợ có danh phận, còn ngoài danh phận, nam nhân có thể sỡ hữu nữ nhân vô hạn, như hậu cung phi tần của Lý Long Cơ cũng có số lượng quy định, nhưng hắn vẫn có thể sở hữu bốn vạn hậu cung vậy, lại còn cộng thêm tiểu tam. tiểu tứ, tiểu ngũ…
Đúng là Hoormon sinh dục nam từ cổ chí kim đều giống nhau, bàn chất chẳng bao giờ thay đổi.
Hai người sau một hồi nói cười, vấn đề cũng dần chuyển đến chính sự của tối nay, Lý Khánh An uống một ngụm trà, bình thản nói: “Hôm nay mời Trương tướng quân đến đây là vì có một việc muốn thương lượng với tướng quốc.”
Trương Quân lập tức tinh thần phấn trấn, hắn biết bắt đầu đi vào chủ đề chính đây, bèn cười nói: “Điện hạ xin cứ nói!”
“ừm!” Lý Khánh An sao một hồi trầm ngâm. bèn hỏi: “Bùi tướng quốc sau khi gặp thích khách. Chính sự đường ít đi một người, không hợp với lại con số đã quy định, còn Trương tướng quốc lại từ chức tả tướng thành hữu tướng, như vậy chức tả tướng sẽ bị bỏ trống. Không biết Trương tướng quốc cho rằng ai sẽ là người thích thích hợp vào vị trí tả tướng nào?”
“Việc này…”
Trương Quân có phần do dự, hình như vấn đề này hắn chưa từng nghĩ. Kỳ thực hắn đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu. hữu tương chính là Môn hạ thị trung, từ cơ cấu quyền lực mà nói tả tướng là một khắc chế quyền lực với hữu tướng. Trung thư chi lệnh. Môn hạ cảm thấy không ổn thì có quyền phản bác, chính vì thế mà sau khi Lý Lâm Phổ làm hữu tướng, hắn đã để cái đuôi của mình là Trần Hy Liệt làm tả tướng; Dương Quốc Trung sau khi làm hữu tướng, hắn cũng đề Vi Kiến Tố tính tình tương đối yếu đuối làm tả tướng, cũng là vì thế.
Tuy hiện nay vương vị đang trống, rất nhiều đại sự đều do Chính sự đường cùng thương thảo, nhưng Trương Quân vẫn rất xem trọng vị trí tả tướng này. Hắn lo nhất chính là để Vi Thao đảm nhiệm chức tả tướng. Dù cho vấn đề lớn thì vẫn không sao, nhưng hắn chỉ lo là trên các việc nhỏ lại không được thuận lợi. Nếu Vi Thao lợi dụng quyền phản bác của Môn hạ tinh cứ nhằm vào hắn mà gây chuyện thì cái chức hữu tướng của hắn này có làm cũng chẳng còn thích thủ gì.
Hiện giờ Lý Khánh An đề xuất ra vấn đề này, Trương Quân biết nhất định Lý Khánh An đã nghĩ ngợi đâu vào đó, hắn muốn hiêu qua cách nghĩ của Lý Khánh An đã. rồi sau đó mới đề xuất ý kiến của mình, như thế mới đạt được mục đích của mình.
“Chức tả tướng này ta vẫn chưa nghĩ được thấu đáo, không biết điện hạ đã có người nào thích hợp chưa?”
Lý Khánh An cười hà hà nói: “Không sao cả, ta chỉ là muốn nghe thử cách nghĩ của tướng quốc, chưa thấu đáo cũng chẳng sao.”
Trương Quân thấy Lý Khánh An cứ khư khư đòi mình phát biểu cho kỳ được, hắn đành xúc tích nói ra cách nghĩ của mình: “Thôi thượng thư tuy tuổi trẻ tài cao. nhưng dẫu sao kinh nghiệm còn ít. làm tả tướng không ổn lắm. Trương Hạo vốn dĩ chính trực chí công vô tư, thanh danh hiển hách, ta nghĩ để hắn làm tả tướng sẽ thích hợp hơn.”
Hắn chi nói Thôi Bình và Trương Hạo, tuyệt không hó hé gì đến ba người bọn Vi, Lưu. Vương kia. ý như là muốn nói Lý Khánh An, vị trí tả tướng này không thể để Vi đảng đàm nhiệm, nếu không sau này hai bên thái độ gay gắt, triều vụ sẽ khó mà tiến hành tiếp tục.
Tình hình Chính sự đường gay gắt thì lại càng tốt cho Khu cơ mật đến tiếp tay triều vụ. đấy là cách nghĩ trước đây của Lý Khánh An. Có điều Khu cơ mật dẫu sao cũng chỉ là một cách quá độ tạm thời, nó không thể thật sự thay thế Chính sự đường. Hai bộ cơ cấu quyết sách của triều đình cũng như triều đình nam nha. hoạn quan bắc nha trên lịch sử Đại Đường, sớm muộn cũng sẽ triều chính đại loạn, đề rồi cuối cùng người phải sánh chịu thiệt thòi sẽ là dân chúng Đại Đường.
Nếu như Bùi Tuân Khánh đã ra đi. vậy Khu cơ mật đã dần dần có thể gọp lại làm một với Chính sự đường.
Lý Khánh An bèn cười nói: “Có lẽ Trương tướng quốc chưa nghe hiểu ý của ta, kỳ thực ta có hai thắc mắc, một là hiện giờ trong Chính sự đường là số đôi. cần phải biến thành số đơn. thế mới phủ hợp với lẽ thường, thứ hai nữa là ai sẽ làm tả tướng.”
Dừng lại một hồi Lý Khánh An lại nhìn nhìn sắc mặt Trương Quân, thấy Trương Quân đang trầm tư bèn từ từ nói tiếp: “Tuy Trương Hạo ngay thăng chính trực, năng lực của mạnh, nhưng hắn lại căm thủ cái ác, không biết ứng biến, nếu đề hắn là tả tướng, có thể một số chính lệnh cả năm trời cũng chưa chắc được phê. Ta cảm thấy thấy hắn thích hợp chủ quản Hình bộ hơn. hắn làm Hình bộ thượng thư sẽ ổn hơn. còn vị trí tả tướng nhất định phải có đủ kinh nghiệm địa phương, vừa phải biến tùy cơ ứng biến, lại phải biết kiên trì nguyên tắc. Vị trí tả tướng này ta tiến cử Thôi Ninh.”
Hóa ra Lý Khánh An đã nhắm được Thôi Ninh. Trương Quân nghĩ ngợi một hồi, người này cũng không đến nỗi, rất có năng lực. lại linh hoạt giỏi ứng biến. Cuối cùng Trương Quân cũng gật đầu cười nói: “Ý của điện hạ là muốn đề Thôi Ninh bồ sung vào Chính sự đường, gia tăng số lượng lên bày người, đúng không?”
Không ngờ Lý Khánh An lại lắc lắc đầu. “Ý của ta là Chính sự đường sẽ giảm còn lại năm người.”