– Không đơn giản như vậy…
Lạc Li chỉ khẽ lắc đầu phản bác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào huyết linh lực đang co cụm kia.
Mục Trần cũng chăm chú không rời mắt khỏi chiến đài. Hắn đang muốn biết gã Huyết Thiên Hà kia đang giấu con bài nào, với Võ Linh cuồng mãnh như thế, tên kia chiến đấu ra sao?
“Uỳnh!”
Con vượn khổng lồ múa may hắc côn, quét ngang một đòn, huyết linh lực tan tác, rồi đập thẳng vào một cái bóng mơ hồ bên trong đó.
Võ Linh xuống tay chẳng chút lưu tình, côn quét qua, không gian để lại một vết nứt, huyết linh lực tan tành.
Nhưng chính lúc đó, biến cố lại xảy ra.
“Đùng!”
Một nắm đấm đỏ tươi đầy vảy vung ra, mạnh mẽ chặn lại thế công của hắc côn, kình lực đáng sợ phá tan tất cả linh lực.
Mọi người kinh hãi khi thấy cự viên kia bị đẩy lui, nện chân ầm ầm văng ngược ra sau.
– Cái gì?
Nhiều người hốt hoảng, sợ hãi. Huyết Thiên Hà vừa làm chuyện gì, sao có thể đánh lui được Chiến Thần Viên.
Trầm Thương Sinh cũng biến sắc.
Mục Trần trừng mắt nhìn vào chỗ linh lực màu đỏ còn lại, khi nắm đấm đầy vảy đỏ kia xuất hiện, hắn cảm nhận được cái trứng của Cửu U Tước trong vòng tay hơi lúc lắc.
– Huyết Thiên Hà cũng luyện hóa tinh phách linh thú cường đại sao?
Mục Trần lẩm bẩm nghiêm trọng.
Huyết linh lực tan đi hết, lộ ra một hình thù khiến cho người người kinh hãi.
Nhiều kẻ run rẩy hít hà một hơi.
Một con thú to lớn đầy vảy đỏ, thân thể như được bọc trong một bộ huyết giáp dày cộm, trên lưng là những cái gai đỏ máu, dáng vẻ dữ tợn hung tàn.
– Đó là con gì?
– Linh thú bảng, Địa Bảng hạng 13, Huyết Ma Thú.
Lạc Li khẽ đáp lời, mắt lạnh như băng.
– Huyết Ma Thú?
Mục Trần chấn kinh. Huyết Ma Thú là một loài cực kỳ hung tàn, xếp hạng cao đến 13, chỉ kém Cửu U Tước hai bậc. Chẳng qua nếu người ta luyện hóa con linh thú hung bạo như thế, thì sẽ bị hung tàn ảnh hưởng đến thần trí và tính cách.
– Huyết thần tộc có vài huyết hải, do bọn người Huyết thần tộc dùng tinh huyết tạo thành, và dùng nó để đạt một khế ước với bộ tộc Huyết Ma Thú, nhằm tăng cường thực lực của họ.
Lạc Li vừa kể, ánh mắt trừng lớn đầy căm hận.
– Nhiều năm qua, Huyết thần tộc công phạt tứ phương, xâm lấn lãnh thổ Lạc thần tộc, bắt dân chúng Lạc thần tộc về rút máu đổ vào huyết hải, bồi dưỡng Huyết Ma Thú!
Mục Trần giật mình kinh hãi. Hắn biết chiến tranh chủng tộc rất tàn khốc, nhưng lại không thể ngờ Huyết thần tộc độc ác tàn bạo đến mức độ đó, khó trách Lạc Li cực kỳ oán hận Huyết thần tộc.
Mục Trần nhìn nàng, trong lòng càng thêm cảm thương. Trách nhiệm nàng phải gánh vác quá lớn, vượt xa suy đoán của hắn. Nhân dân của nàng cần có nàng bảo vệ, vậy mà hơn hai năm nay vì hắn mà nàng cam tâm rời khỏi tộc, đến Bắc Thương linh viện. Sự hi sinh của nàng làm cho hắn cực kỳ buồn phiền.
Nàng luôn yên lặng, mà lại hi sinh quá nhiều.
Mục Trần vươn tay ra, nắm lấy tay nàng. Hắn chẳng hỏi lời nào, vì hiện tại con quái vật Huyết thần tộc kia quá to lớn, hắn chưa thể hàng phục được, nhưng rồi sẽ có ngày vì nàng mà hắn sẽ lấp cái biển máu kia, lật tung cả cái Huyết thần tộc cho long trời lở đất.
Lạc Li nhận ra tâm ý của Mục Trần, để cho hắn nắm tay mình, trong lòng bình thản, nhẹ giọng phán:
– Võ Linh phải thua.
Mục Trần nhìn lại, quả nhiên cục diện trên chiến đài đã hoàn toàn nghịch chuyển, con khỉ khổng lồ đối mặt huyết quyền cực kỳ khó khăn chật vật, bại lui liên tục.
Cảnh tượng đó cho mọi người thấy, trận giao đấu này đã đến lúc cho kết quả.
“Đùng!”
Cú đấm cuối cùng, Huyết Ma Thú bị đẩy lui, vảy trên cánh tay to lớn bị nát rơi lả tả, nhưng Chiến Thần Viên lại bị đánh bay đi, thân hình khổng lồ cấp tốc biến nhỏ lại, rồi trở lại thành một con người bình thường rơi trên chiến đài, lăn đi lông lốc.
Võ Linh phun ra một ngụm máu, quần áo rách nát, căm tức nhìn Huyết Ma Thú, ánh mắt không cam lòng. Hắn không ngờ Huyết Thiên Hà lại mạnh tới mức này.
Trên bầu trời, Huyết Ma Thú cũng nhanh chong thu nhỏ, trở lại thành Huyết Thiên Hà. Hắn cười khẩy chọc ghẹo Võ Linh, rồi khoanh tay đưa mắt nhìn sang hướng Mục Trần và Lạc Li.
Nhìn thấy nụ cười khiêu khích của hắn, Mục Trần nhíu mày, tay vươn ra, ngón cái chỉ xuống đất.
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, thiếu niên thân hình thon dài, sắc mặt bình thản, tư thái khiến người ta tâm động rất cuồng và bá đạo.