– Khách từ xa tới, ngươi tiếp đón ta như vậy sao?
Dương Khai khẽ thở dài một tiếng,
– Nữ nhân quả nhiên vô tình.
– Bớt nói những lời bóng gió kia đi.
Tử Mạch hừ một cái, trâm ngâm một lát rồi nói:
– Ngươi vào trong nói chuyện đi.
– Đại sư tỷ…
Những thiếu nữ kia kinh ngạc.
– Không sao, chút nữa ta bẩm báo lại với Minh sư phụ là được.
Tử Mạch an ủi một tiếng.
Ánh mắt Dương Khai nhấp nháy, trong lòng tuy có không ít nghi hoặc nhưng cũng biết không nên hỏi thì tốt hơn. Hỏi nhiều, phiền phức nhiều.
Cùng Thủy Linh lách người xuống dưới, đi vào trong thông đạo của sơn phúc kia.
Tử Mạch đánh vài ấn quyết, tảng đá nơi động khẩu một lần nữa lại bít kín sơn động.
Trong thành động của sơn động, cách mười mấy bước chân có một vài quang mang trong suốt lóe ra, rất sáng.
Tử Mạch dẫn đường đi về phía trước, vẻ mặt vui mừng. Trên đường đi, thần thái cũng nhẹ nhàng, cơ hồ đã lâu rồi không thong thả như vậy.
Dẫn Dương Khai đến một thạch thất rộng rãi trong sơn phúc, Tử Mạch sắp xếp cho hắn và Thủy Linh nghỉ ngơi, rồi lại bảo mấy thiếu nữ đem hoa quả tới.
– Ở đây cũng chẳng có gì tiếp đãi được cả. Các ngươi dùng tạm đi.
Tử Mạch cười hì hì.
Dương Khai gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, cầm lấy một trái đỏ rực, chà vào người rồi tiện tay ném qua cho Thủy Linh.
Thủy Linh nhận lấy, cắn một miếng với vẻ không vui.
– Các ngươi đợi một chút, ta đi nói với sư phụ một tiếng. Dù sao thì nơi đây cũng không cho phép người ngoài vào.
Tử Mạch cười nói:
– Cũng chỉ vì nể mặt ngươi nên ta mới phải tiền trảm hậu tấu đó.
– Xem ra thể diện của ta không nhỏ.
Dương Khai cười một tiếng.
Sau khi Tử Mạch đi, đám thiếu nữ kia liền ngồi xuống bên cạnh, xếp thành hàng. Ai nấy đều hiếu kỳ nhìn Dương Khai, từng đôi mắt ngập tràn vẻ tò mò.
Dương Khai không biết họ đang trông đợi điều gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng ngồi đợi.
Thần thức khẽ buông ra, một lúc sau, thần sắc Dương Khai trở nên cổ quái.
Hắn phát hiện trong sơn phúc này có khoảng trăm người ở. Có một vị cường giả Siêu Phàm Cảnh tọa trấn, hẳn là sư phụ của Tử Mạch. Những cao thủ Thần Du Cảnh khác không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, đa số đều là võ giả Chân Nguyên Cảnh và Ly Hợp Cảnh. Hơn nữa, theo đặc trưng sinh mệnh của họ mà đoán thì hẳn phần đông đều là người trẻ tuổi.
Cuộc sống nơi đây của Tử Mạch có vẻ không tốt lắm! Dương Khai thầm nghĩ.
Cách đây ba mươi dặm là Sâm La Điện, thế lực siêu cấp duy nhất của Thiên Lang Quốc. Đám người Tử Mạch cũng là một nhánh của Sâm La Điện, lẽ ra phải ở nơi cách đây ba mươi dặm mới đúng, nhưng họ lại sống trong sơn phúc này.
Hơn nữa, lúc Dương Khai vừa mới tới, Tử Mạch cũng nói những lời có ý vị sâu xa.
Xem ra lại là cuộc phân tranh nội bộ của một tông môn. Dương Khai thầm lắc đầu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tử Mạch mới quay về, thần sắc hơi buồn rầu, nói:
– Ừ, sư phụ nói các ngươi có thể ở đây một lát, nhưng phải lập tức rời đi. Bây giờ chúng ta đang lúc rối loạn, không tiện đón tiếp người ngoài.
– Ta cũng không muốn ở lại đây.
Dương Khai gật đầu.
– Ngươi đến đây làm gì?
Tử Mạch ngồi xuống, hỏi.
– Trả lại tự do cho ngươi.
Dương Khai giải thích.
Thần sắc Tử Mạch khẽ chấn động, lập tức ngộ ra điều hắn nói tới, chợt lắc đầu, nói:
– Không sao, ta cũng không để ý.
– Ta để ý mà.
Dương Khai cười hi hi, không nói lời nào, đi đến bên cạnh Tử Mạch, lên tiếng:
– Thả lỏng ra đi, ta sắp động thủ rồi.
Tử Mạch sửng sốt nhìn hắn, mãi một lúc sau mơi nhắm mắt lại, thả lỏng thần thức, khai mở phòng ngự trong thức hải.
Một lát sau, nàng cảm nhận được một cỗ thần thức khổng lồ, mang tính hủy diệt tuôn vào thức hải của mình.
Sự lớn mạnh của cỗ thần thức này khiến Tử Mạch kinh hãi, hoa dung thất sắc.
Hơn nữa, lực lượng có thể thiểu hủy tất cả chứa đựng trong cỗ thần thức này, cơ hồ như dưới nhiệt độ cao, thức hải của mình sẽ bị bốc hơi trong nháy mắt.
Trong lúc nơm nớp lo sợ, thần thức kia lại rời khỏi thức hải của mình.
– Được rồi.
Dương Khai cười.
Tử Mạch mở hai mắt, rõ ràng cảm nhận được vật ràng buộc bản thân mình đã biết mất, không khỏi thấy nhẹ nhõm cả người, nhưng lại có chút gì đó buồn bã.
Hồ nghi nhìn Dương Khai, Tử Mạch nhíu mày:
– Tu vi lúc này của ngươi?
– Thần Du Cảnh lục tầng !
Một tiếng kinh hô vang lên, đám thiếu nữ Sâm La Điện đều bịt miệng, nhìn Dương Khai vẻ không thể tin nổi.
Bọn họ căn bản không thể ngờ là người trước kia có ý đồ muốn đối phó lại có thực lực lớn mạnh như vậy.
Trong chi, đại sư tỷ đã là người có tư chất tốt nhất rồi. Nhưng cho tới hôm nay mới chỉ có Thần Du Cảnh lưỡng tầng thôi. So với tên nam nhân này, thì quả là một trời một vực.
– Xem ra sau này ngươi có không ít kỳ ngộ nhỉ.
Tử Mạch tỏ ra ngưỡng mộ.
– Vận khí mà thôi.
Dương Khai nhún nhún vai,
– Không nói điều này. Lần này ta tới, một là trả lại tự do cho ngươi, hai là muốn nhờ ngươi giúp một việc.
– Việc gì?
– Ta muốn đến cấm địa của Sâm La Điện các ngươi một chuyến. Phế Thổ!
Sắc mặt Tử Mạch hơi thay đổi.
Phế Thổ là một mảnh đất không có sự sống, không một bóng cây ngọn cỏ. Nơi đó ẩn chứa đủ mọi nguy cơ, đủ loại năng lượng thần kỳ. Không ai biết nơi đó rốt cuộc đã từng xảy ra biến cố gì, chỉ biết kẻ nào vào đó đều chưa từng sống sót đi ra.
Từng có cao thủ Siêu Phàm Cảnh có ý đồ thăm dò huyền diệu nơi sâu nhất trong Phế Thổ nhưng cũng thất bại.
Đối với võ giả Đại Hán thì mức độ nguy hiểm và nổi tiếng của Phế Thổ ở Thiên Lang Quốc ngang với U Minh Sơn.
Cả hai đều là cấm địa của cấm địa, người bình thường sẽ không đến những nơi như vậy.
Lần trước Dương Khai và Tử Mạch tới dị địa của U Minh Sơn rèn luyện, cũng chỉ là đi ở vòng bên ngoài thôi, chứ không vào sâu bên trong, cũng chưa từng nhìn thấy sự khủng bố của U Minh Sơn.
Cho nên nghe Dương Khai nói muốn đến Phế Thổ, Tử Mạch không khỏi có chút sợ hãi:
– Ngươi đến đó làm gì?
– Ta muốn đi, đương nhiên có lý do của ta. Nhưng ta không biết nơi đó ở đâu nên muốn ngươi dẫn đường. Yên tâm, chỉ cần dẫn ta đến đó là được, không cần phải vào sâu bên trong. Như vậy thì ngươi cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
– Ngươi thật là coi thường mạng sống.
Tử Mạch nhìn Dương Khai, cơ hồ như nhìn người điên.
Thủy Linh đứng bên cạnh lại phấn chấn không thôi. Nàng mơ hồ hiểu được, đường về nhà đích thị là ẩn giấu trong Phế Thổ.