“Anh, em muốn ăn thịt nướng!”
“Em cũng muốn! Thịt ba chỉ trộn rau xà lách, ngon cực kỳ luôn!” “Nếu không, lần sau chúng ta đến ăn hết menu ở đây luôn!” Cố Yên hưng phấn nói.
“Ừ ừ, tôi còn muốn ăn món gà nướng đất sét cơ!”
“Không tệ không tệ, lần sau đi ăn cá nướng nữa nha!”
Hai cô bé càng nói càng hưng phấn, mà Cố Gia Huy tỏ ra rất hoang mang, gà đất sét… Là gà gì cơ?
Các cô gái cơm nước xong, lại cùng nhau đi dạo phố.
Cố Yên dường như ngay lập tức thành người không tim không phổi, mua rất nhiều quần áo mới, nói hết thảy quần áo cũ trước kia đều vứt bỏ hết.
Còn có áo cưới, nhẫn, cùng với những thứ sính lễ nhà trai đưa qua…
Tất cả đều thiêu hủy bằng một mồi lửa!
Hứa Minh Tâm nghe, đau lòng xót dạ.
Đều là tiền cả, tiền trắng xóa cả mắt mà!
“Nếu không, nếu bán đi thì sao? Sau đó lấy tiền bán được, quyên góp cho người nghèo khổ, đi làm từ thiện.”
“Ý kiến này cũng không tệ, anh giúp em sắp xếp nhé, dù sao cống hiến một chút cho xã hội này cũng tốt mà, em chính là công dân lương thiện kiểu mẫu đấy.”
“Haiii”
Nếu như là tôi trước kia, tôi nhất định sẽ mặt dầy đòi cô phát quà từ thiện cho tôi, nhưng tôi… Bây giờ hình như tôi không tư cách nói lời này.”
“Cô là đại gia tiêu chuẩn kia mà, nói mấy lời này không ngượng à?”
“Phải không? Có thể vì nghèo quen rồi, đột nhiên bắt làm bà lớn tôi làm không nổi.”
Cố Yên bắt đầu chiến lược càn quét, Cố Gia Huy cam tâm tình nguyện làm người hầu xách túi lớn túi nhỏ.