Có người kinh ngạc nói:
– Là hắn đả thương ngươi?
Ôn Cửu Hiền không biết nói gì, đành phải khó khăn gật đầu.
Vị đồng liêu kia lập tức chỉ vào Miêu Nghị quát lên:
– Lớn mật, dám động thủ đả thương người ở Đô thành!
Miêu Nghị cười lạnh nói:
– Lão tử thật đúng là năm xưa bất lợi, năm nay lại tận lực đụng độ với một đám người lật ngược phải trái, rõ ràng là người nầy động thủ trước, ngược lại đổ lỗi cho ta, sớm biết như vậy vừa rồi ta đã giết chết hắn.
Một nữ nhân đối diện quát lên:
– Nói mấy lời vô dụng với hắn làm gì, cứ bắt hắn tới phủ đô đốc trước đi.
Một người trong chín người đỡ lấy Ôn Cửu Hiền, còn lại tám người lập tức nhìn chằm chằm ép tới.
Lúc này Hoắc Lăng Tiêu cười khổ ra mặt, chắp tay nói với mấy người kia:
– Mấy vị, có lời gì từ từ nói.
Vẫn là người đàn bà kia quát lên:
– Hoắc Lăng Tiêu, không có chuyện của ngươi, đừng tự tìm phiền phức, tránh ra!
– Muốn dùng thế ép người?
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía một nhóm người nghe được động tĩnh chạy tới xem chuyện gì xảy ra, người của Mộc Hành cung dĩ nhiên cũng ở trong số đó, hắn trêu chọc nói:
– Người ta nhiều người hơn chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn ở một bên xem náo nhiệt?
Đám người của Mộc Hành cung không biết nói gì, thì ra tên này người gây chuyện, sớm biết như vậy đã sớm không chạy đến xem náo nhiệt rồi.
Bất kể trong lòng mọi người có ý kiến gì với Miêu Nghị, hoặc là thấy Miêu Nghị chướng mắt như thế nào, cho dù giữa bọn họ có cừu oán, hiện tại đến thời điểm đối ngoại, ai dám không ra mặt? Nếu nhất trí thời điểm đối ngoại không ra mặt, đừng nói người ngoài biết được sẽ chê cười Mộc Hành cung, ngay cả cung chủ Trình Ngạo Phương cũng sẽ không khinh xuất tha thứ.
Mộc Hành cung và Nhật Hành cung là một hang ổ, trong nháy mắt xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người, bao gồm Miêu Nghị bên trong, tổng cộng có mười chín điện chủ, trong đó không thiếu người mới từ hành tẩu một điện tấn thăng làm điện chủ.
– Hoắc đại ca, không có chuyện của ngươi.
Miêu Nghị đưa tay đẩy Hoắc Lăng Tiêu qua một bên:
– Bản thân ta muốn xem bọn họ có thể làm gì.
Hoắc Lăng Tiêu mừng rỡ tìm được đường rút lui, có quỷ mới muốn cuốn vào bên trong loại chuyện này, chậm rãi thối lui, lui xa một chút.
Mười chín người đối đầu với tám người, tính cả Ôn Cửu Hiền đang bị thương, cộng thêm mấy kẻ tay vịn, cũng là mười chín đối mười, làm sao cũng là bên phía Nhật Hành cung chiếm ưu thế tuyệt đối.
Tư Không Vô Úy cũng muốn ra mặt xuất lực vì Miêu Nghị, lại bị Triệu Phi kéo cánh tay, chỉ nghe Triệu Phi truyền âm nói:
– Không vội, bên hắn có nhiều người, chắc không có gì khó khăn, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ra tay cũng không muộn, hiện tại chạy ra đi ngược lại có thể chọc tới phiền toái không cần thiết.
Miêu Nghị nhìn những người bên cạnh mình, lại nhìn đối phương bên kia, bên mình nhiều hơn bên đối phương không nhiều người, nhất thời lo lắng, cười lạnh nói:
– Không nói đạo lý nữa, muốn nhiều người hơn? Tiên Hành cung sợ là không đủ nhìn!
Những người bên phía Mộc Hành cung và Nhật Hành cung thật sự rất không biết nói gì, thật sự không muốn giúp hắn xuất đầu. Mấu chốt là cho dù bên này nhiều người cũng không thấy có hi vọng có thể thắng được người ta. Tiên Hành cung là Thần Lộ đệ nhất cung, bất cứ điện chủ nào phía dưới cũng có tu vi trên Hồng Liên ngũ phẩm, nhưng thật sự bị Miêu Nghị cứng rắn trói tới, muốn trốn cũng trốn không được.
Người đối diện chỉ vào Miêu Nghị quát lên:
– Đả thương người, ngươi còn có đạo lý hay không!
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
– Lẽ nào ta phải đứng đây để cho hắn đánh? Nhiều người ở đây tận mắt nhìn thấy, là chính hắn động thủ trước, ta chỉ là vội vàng hoàn thủ, ai ngờ người này chẳng sợ đánh, quỷ biết hắn có phải giả bộ hay không.
—————