Nhưng hắn đã nghe thấy bản thân từ chối.
Hắn nghe thấy bản thân bắt đầu giảng đạo lý từng việc một với cậu.
Hắn nói đến Tống Tử Thư, nói Tống Tử Thư vì không giống cậu và Tống Vân Dương sinh ra tại nhà họ Tống mà tâm tư nhạy cảm, suy nghĩ mọi việc đều tỉ mỉ cẩn thận, càng thêm coi trọng các mọi quan hệ.
Ba người bọn họ cũng tính là lớn lên cùng nhau, nếu để đối phương biết hai bọn họ ở bên nhau, có lẽ sẽ cảm thấy các mối quan hệ bị nghiêng lệch, bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn. Tống Tử Thư lại có bệnh nền, tiếp tục xoắn xuýt lâu như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Tống Vân Dương là anh trai ruột của Tống Vân Hồi, chắc chắn sẽ nghiêng về phía Tống Vân Hồi, vì thế nên hắn không thể nghiêng thêm được nữa.
Ít nhất thì bây giờ không được.
Sau khi nghe thấy đáp án Tống Vân Hồi liền nhìn hắn, mắt hơi mở to, dường như có chút kinh ngạc.
Gió ngoài ban công thổi càng lúc càng to khiến quần áo phập phồng.
Cuối cùng là Tống Vân Hồi nói một câu:
“Bên ngoài gió lớn, vào trong trước đi.”
Màn tỏ tình bất chợt này cứ thế kết thúc trong im lặng.
Kế đó Tống Vân Hồi vào đoàn làm phim rồi nổ ra tin tức kia, và cả cú đảo ngược tình thế không lâu trước đó.
Thì ra người luôn chịu bất công là Tống Vân Hồi.
Kiên định và nghiêm túc ngày đó là sự tín nhiệm của cậu đối với hắn.
Nhưng hắn đã phụ lòng phần tín nhiệm đó.
Chung Hứa ngẩng đầu nhìn trần nhà tối mịt, ánh mắt bất động, có chút mệt mỏi chầm chậm nhắm mắt lại.
Rốt cuộc đang ở đâu.
***
Từ lúc các thợ sửa nhà bắt đầu thi công, Tống Vân Hồi mỗi ngày đều sẽ ghé qua xem tiến độ một chút.
Ngược lại cũng không vì gì khác, chủ yếu là do rảnh rỗi.
Cũng không phải cậu không có công việc, cậu chỉ đơn thuần muốn trì hoãn thêm mấy ngày thôi.
Một mùa Tết qua đi, luồng cảm giác cấp bách trước đó liền biến mất.
Các thợ sửa nhà rất nghiêm túc cũng rất chuyên nghiệp, Tống Vân Hồi thi thoảng sẽ đến giúp đỡ chuyển một số đồ, nhân lúc không bận sẽ tán gẫu dăm ba câu với các thợ sửa nhà, hỏi một chút chuyện liên quan đến việc sửa nhà.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì cậu cũng chẳng được rỗi rãi, gì cũng muốn học hỏi một chút, gì cũng muốn hiểu biết một chút.
Các thợ sửa nhà rất dễ nói chuyện, chủ nhà ở một bên giúp đỡ chuyển đồ có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, bọn họ cũng vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm.
Tần Thư mấy ngày nay đều có việc, bay đi nơi khác, Tống Vân Hồi càng trực tiếp ngâm ở nhà mình cùng các thợ sửa nhà từ sáng tới tối.
Hôm Tần Thư về đúng lúc buổi chiều các thợ sửa nhà tan làm, Tống Vân Hồi đóng cửa về nhà, phát hiện vừa hay vẫn còn một chút thời gian, vì thế cậu bắt tay xào một đĩa cải thìa siêu cấp vô địch xa hoa.
Gọi tắt là cải thìa xào tỏi.
Sau khi xào xong cải thìa cho ra đĩa, nơi huyền quan vừa hay truyền đến động tĩnh.
Muôi trong tay còn chưa đặt xuống, Tống Vân Hồi quay đầu thấy Tần Thư đã đi đến phòng khách, bèn khen ngợi người ta:
“Mấy ngày không gặp, lại đẹp trai lên rồi.”
Động tác đang tháo khăn quàng cổ của Tần Thư chợt khựng lại, sau đó nở nụ cười.
Cải thìa xào tỏi hôm nay rất thành công, Tần Thư cũng khen, Tống Vân Hồi tiện tay chụp một bức ảnh, ghi chép lại một dặm trên con đường trở thành bếp trưởng tương lai.
Sau cơm tối là thời khắc của mẩu truyện tranh nhỏ chưa từng có trước đây.
Ăn Cỏ đã thất hẹn rất lâu cuối cùng cũng cam lòng login tài khoản của mình, đăng mẩu tuyện nhỏ đầu tiên của năm mới này.
Tống Vân Hồi và Tần Thư xem cùng nhau, càng xem càng cảm nhận được trạng thái tinh thần của Ăn Cỏ.
Mẩu truyện tranh nhỏ lần này có hơi vui nhộn quá mức.
Cậu xoa xoa cằm.
Tác phẩm bắt nguồn từ cuộc sống, cậu đại khái đoán ra Trần Thần mấy ngày nay ở công ty trải qua sinh hoạt sống không bằng chết.
Tống Vân Hồi ấn like cho anh ta, sau đó lại thuần thục gõ 6 chữ [Ha] thân thuộc.
Xem xong mẩu truyện tranh nhỏ, Tống Vân Hồi nhớ ra bản thân vừa mới chụp ảnh đĩa cải thìa, vì thế tiện thể đăng một bài Weibo luôn.
Không có văn tự, chỉ mỗi một bức ảnh và tự tin tràn trề.
Vừa đăng trạng thái xong còn chưa kịp xem bình luận thì một cú điện thoại đã gọi tới.
Là Trần Thần gọi tới.
Đặt mèo nhỏ trong tay vào lòng Tần Thư, Tống Vân Hồi đứng dậy nhận điện thoại.
Cậu nghe một hồi, sau đó làm động tác tay với Tần Thư, tỏ ý bản thân lên lầu đây.
Tần Thư gật đầu.
Lên lầu hai mở cửa phòng ra, Tống Vân Hồi ngồi xuống ghế, dù Trần Thần chưa kịp kéo tới chủ đề chính thì cậu đã mở máy tính lên sẵn rồi.
Đối phương có lòng dạ thảnh thơi vẽ mẩu truyện tranh nhỏ chứng tỏ đã tan làm, đối phương đã nghỉ, lại còn gọi vào lúc này, mục đích đã quá rõ ràng.
Đúng như dự đoán, đối phương nói nửa ngày trời, cuối cùng chốt lại: “……À thì, hôm nay có thời gian chơi game không?”
Vẻ mặt Tống Vân Hồi không mấy gợn sóng, đáp: “Đã vào game rồi.”
Không chút quẫn bách khi bị nhìn thấu mục đích, Trần Thần cười một tiếng, “A ha vậy được rồi.”
Hai người chơi game này đã được một khoảng thời gian, nhưng Trần Thần vẫn gà y xì như cũ.
Nếu có gì đó tiến bộ, vậy chính là đã học được cách diễu võ dương oai, huênh hoang rêu rao nhất có thể nhằm thu hút sự chú ý của phe địch.
Chơi chơi được vài ván, sau khi kéo Trần Thần trở về từ cục diện suýt chút nữa bị đồng đội báo cáo, Tống Vân Hồi chợt nhớ ra gì đó, tuyên bố nghỉ giải lao một chút, kế đó cậu tháo headphone xuống, mở cửa phòng ra.
Cậu suýt chút nữa quên mất một chuyện quan trọng.
Giẫm cầu thang xuống lầu, cậu hỏi Tần Thư còn đang ngồi ở phòng khách:
“Ngày mai đoàn làm phim sẽ tới phải không?”
Tần Thư quay đầu nhìn cậu, sau đó gật đầu, đáp ‘phải’.
Tống Vân Hồi hít vào một hơi.
Cậu quên khuấy mất không còn một mống.
Dạo trước cậu còn đang suy nghĩ chiều nay sẽ chuyển laptop đi, nhân tiện mang chút đồ ăn vặt theo luôn, không ngờ tới vừa quên một cái là quên tới bây giờ luôn, nếu không phải vừa mới nhớ ra, đoán chừng cậu sẽ thật sự quên khuấy mất.
Cậu nhìn nhìn thời gian một chút, sau đó thoáng suy tư, thận trọng quyết định.
Bồi Trần Thần chơi thêm vài ván nữa lại chuyển đồ vậy, vẫn kịp chán.
Vì thế cậu lại lần nữa lên lầu về phòng.
Đại khái lúc cậu đeo headphone lên còn chưa lựa chọn xong xuôi, khoảnh khắc vừa đeo headphone lên liền nghe thấy tiếng quỷ hét sói gào.
“……”
Tống Vân Hồi bình tĩnh lại, quyết định chậm rãi tháo headphone xuống.
Có lẽ đã chú ý thấy động tĩnh bên này của cậu, tiếng gào khóc thảm thiết ở đầu dây bên kia liền mất hút, tiếp đó truyền đến giọng nói bình thường của Trần Thần, anh ta nghẹn ngào nói:
“Trứng tổng, giúp tôi với.”
Tống Vân Hồi thu hồi lại câu trước.
Có khi giọng nói này càng không bình thường hơn.
Trần Thần tuy đã rời đi trong phẫn nộ, nhưng trí óc vẫn online, dăm ba câu thuật lại chuyện vừa rồi.
Nói trắng ra chính là đám gà học sinh tiểu học cãi nhau.
Phe địch ván trước không ưa dáng vẻ Trần Thần chơi thì gà mà cứ thích núp sau lưng người khác diễu võ dương oai, cảm thấy đàn ông chân chính nên tự mình đối mặt với mưa gió mới đúng, vì thế đã đồng loạt combat anh ta, bởi vì đã thoát game không thể mắng trong phòng, đối phương chỉ đành đổi qua kênh khác mắng chửi.
Tống Vân Hồi cũng nhìn thấy.
Ngay bên dưới góc trái màn hình.
Bên trên không chỉ có lời một người khác, còn có tin nhắn của Trần Thần.
[xxx (Lời lẽ thô tục)]Trần Thần hỏi: [Lớp mấy rồi nhóc?] [Lớp 5]
Sau đó Trần Thần tỏ vẻ bản thân sẽ dựa vào loại cách này để tăng điểm cho nhóc xem.
“……”
Tống Vân Hồi hơi khựng lại, sau đó thành tâm đặt câu hỏi, “Anh học lớp mấy?”
“Anh Trứng à người ta lớp 3 rồi đó.”
Không biết đây là kiểu lãng mạn chỉ có ở đàn ông hay chỉ đơn thuần là đầu óc Trần Thần động kinh, mặc dù cảm thấy nguyên nhân rất vớ vẩn, Tống Vân Hồi đổi sang tư thế ngồi khác, cuối cùng vẫn bồi đối phương tăng điểm.
Càng về đêm game càng khó đánh, một ván game phải đánh rất lâu, đợi đến khi Trần Thần chân chính tăng điểm thì thời gian đã sắp tới nửa đêm.
Đạt được nguyện vọng, Trần Thần mỹ mãn out game, Tống Vân Hồi chống cằm ngáp một cái, trước khi tắt máy tính liền theo thói quen kiểm tra hòm thư.
“……”
Sau đó cậu tỉnh ngủ hẳn.
Một người có vẻ là đối tác gửi cho cậu một email, lễ phép hỏi cậu khi nào có thể lấy được thành phẩm, tiện thể nói rõ đã sắp đến thời hạn rồi.
Tống Vân Hồi không hề có ấn tượng gì với ‘đơn đặt hàng’ này, mãnh liệt hoài nghi đây là đơn mình nhận trong mơ.
Cậu click vào người gửi tra xem các email trước đó, cuối cùng cũng có chút ấn tượng.
Hình như là bản thân trước lúc ăn cơm đã tiện tay nhận.
Thời hạn là mai……12h đêm nay.
Tống Vân Hồi giơ tay gõ chữ, đáp lại một câu [Sắp rồi], tiếp đó tạo thư mục mới.
Kế hoạch có thay đổi, cậu nhớ trước đó Tần Thư từng nói khoảng 9h đoàn phim sẽ tới, vậy cậu có thể hoàn thành xong công việc tối nay, đặt báo thức vào sáng sớm ngày mai, sáng mai dậy sớm chút tránh đi là được.
Kế hoạch quá hoàn hảo.
Ngón tay vừa chạm vào bàn phím, bên ngoài liền truyền đến tiếng mèo kêu, vì thế Tống Vân Hồi tạm dừng động tác, đứng dậy mở cửa.
Một bé mèo ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Nhóc kêu xong rồi ngậm hoa hướng dương nhỏ thường ôm lúc ngủ lên, ý đồ rất rõ ràng.
Tống Vân Hồi ôm mèo nhỏ vào phòng, dùng chân khép cửa lại.
Cậu dùng lực không đủ nên cửa không đóng chặt, nhưng xem như đã khép lại rồi, cậu liền không quản nữa.
Cam Tử vào phòng cũng không vùi vào ổ chăn ngay mà nằm bò trên đùi cậu, an tĩnh cuộn thành một cục.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ phím lách cách và tiếng click chuột.
Có thể do buổi tối càng khiến người ta tập trung lực chú ý hơn, cũng có thể chỉ đơn giản do sức mạnh của deadline, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ tối nay nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Nhưng hình như bởi vì đã lâu cậu chưa từng thức khuya giống như bây giờ, đại não nhất thời phản ứng không kịp, có hơi phiêu diêu.
Động tác cũng phiêu diêu, nhưng tay vẫn kiên trì chịu đựng, Tống Vân Hồi đặt Cam Tử lên giường, đắp chăn kỹ cho nhóc, sau đó cởi áo khoác nằm xuống theo.
Nằm một hồi, mãi đến khi ý thức nặng nề, cậu lúc này mới nhớ ra mình chưa tắt đèn, mơ mơ màng màng ngồi dậy tắt đèn.
Máy tính trong phòng vẫn lóe sáng quên tắt, điện thoại cũng không kịp đặt báo thức luôn.
Hình như đã quên chút gì đó, lại hình như chỉ quên chuyện vặt vãnh râu ria không quá quan trọng.
Cam Tử đang ngủ vẫn có thể tự động tìm kiếm phương hướng lăn vào lòng cậu, nhóc hệt như một lò lửa di động nho nhỏ, vừa ấm áp vừa xù xù.
Một người một mèo vùi trong chăn ngủ say sưa ngon lành.
***
Show truyền hình vẫn luôn lựa chọn phương thức phát sóng trực tiếp cộng thêm đăng bản đã biên tập hậu kỳ, không có kịch bản, quay được dáng vẻ gì thì là dáng vẻ ấy, vì tính chân thật nên được rất nhiều người theo dõi, mỗi lần chuẩn bị phát sóng trực tiếp đều có người ngồi xổm chờ.
Hiện tại cách giờ livestream vẫn còn sớm, vài vị khách thường trú và các nhân viên của ekip chương trình đã có mặt trên xe rồi.
Trước đây từng quay cùng nhau nhiều số như vậy, mấy vị khách thường trú đã sớm quen thuộc, hiện giờ vừa ngồi vào xe đã bắt đầu đoán xem hôm nay đi đâu.
Sự khó đoán của chương trình không chỉ đối với các khán giả mà ngay cả khách mời cũng vậy.
Trước khi chân chính nhìn thấy người, bọn họ cũng không biết bản thân sắp đến thăm hỏi ai.
Xe vẫn lăn bánh không ngừng, cuối cùng băng qua nội thành, dừng lại tại một cổng tiểu khu ở rìa thành phố.
Lúc đến đây, dù đã chào hỏi và xin phê chuẩn trước nhưng mỗi người bọn họ vẫn cần phải xuống ghi chép thông tin mới được vào tiểu khu.
Sau khi vào tiểu khu, các thợ quay phim vác theo máy quay phim, nhưng không quay chụp.
Mãi đến khi đứng trước một biệt thự nhỏ có sân vườn, đạo diễn lúc này mới để các thợ quay phim mở camera.
Mãi đến khi thợ quay phim làm dấu tay OK, mấy vị khách mời thường trú đã làm tốt chuẩn bị, sau đó chơi oẳn tù tì, cử ra một người thắng cuộc xông lên gõ cửa.
Đúng 9h, phòng livestream đúng giờ phát sóng, hàng loạt các khán giả tràn vào phòng.
Nhóc xúi quẩy chiến thắng tiến lên gõ cửa.
Tiếng bước chân trong nhà từ xa đến gần.
[Mở thưởng rồi mở thưởng rồi! Cá cược không có thưởng hiện tại bắt đầu!] [Táng gia bại sản pick đạo diễn Khởi Hành, không tại sao cả, chỉ cảm thấy ekip chương trình cợt nhả như vậy, sẽ không nghiêm túc thăm hỏi diễn viên đâu] [Cảm thấy chỗ này có hơi quen, là ảo giác của tui sao] [Tui pick Lý Tứ] [Dùng toàn bộ bài tập đoán Tần Tiểu Thư] [Không muốn làm bài tập cứ việc nói thẳng đi hé]Cửa lớn mở ra, một gương mặt đẹp trai ngời ngời cứ vậy xuất hiện trong ống kính.
Một loại xung kích giá trị nhan sắc rất trực tiếp.
Người khách gõ cửa ngẩn ra tại chỗ, sau đó vội vã chào hỏi, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy dị thường:
“Chào thầy Tần ạ!”
Run rẩy do kích động.
Những người khác cũng dồn dập chào hỏi.
[???]Trong phòng live hiện giờ đều là dấu chấm hỏi và dấu chấm than, nhiều người như vậy thậm chí còn không thu thập nổi một câu hoàn chỉnh.
Tần Thư mở rộng cửa, nói:
“Chào mọi người, vào trong trước đi.”
Những vị khách mời khác có hơi kích động xoa xoa tay, theo vào nhà.
Bọn họ theo đối phương đến phòng khách.
Chỉ là……rất khác với tưởng tượng.
Bọn họ có thể nhìn ra nơi này ban đầu có lẽ là ba tông màu trắng đen xám, nhưng trên cơ sở này lại có nhiều thêm rất nhiều thứ khác.
Ví dụ như đâu đâu cũng có đồ chơi dành cho mèo nhỏ, ví dụ như đệm lót màu sắc sặc sỡ.
Khắp nơi đều như có dấu vết sinh hoạt của người khác nữa vậy.