Khi nhịp trống nhỏ đi, từ phương xa dần dần vang lên tiếng hát.
“Đằng kia có người đang hát à?” Đình Sương liếc mắt về phía tiếng ca truyền tới, không thấy rõ tình huống cụ thể thế nào, chỉ cảm thấy thị trấn nhỏ này sáng sủa hơn những nơi khác bọn họ vừa đi qua, ánh đèn lóng lánh khắp nơi, dân chúng ồn ào náo nhiệt.
“Có muốn tới đó xem không?” Bách Xương Ý tắt hẳn đài trên xe đi, âm nhạc ở nơi phương xa càng trở nên rõ ràng, có tiếng người, có tiếng đàn guitar, có tiếng piano điện tử, có tiếng kèn trôm-pét, và có cả tiếng trống.
“Đương nhiên.” Đình Sương giảm tốc độ, để ý đến biển báo trên đường, tìm lối rẽ vào thị trấn: “Biết đâu may mắn, em có thể vừa gảy đàn guitar vừa hát được thật ấy chứ.”
Bách Xương Ý cười nói tiếp nửa câu sau: “Dưới khán đài có vạn người reo hò nhảy múa.”
“Không.” Đình Sương đánh tay lái, cua xe vào làn đường nhỏ chỉ vừa cho hai chiếc xe chạy: “Em nghĩ lại rồi, chỉ cần một mình anh reo hò nhảy múa vì em thôi.”
Men theo tiếng nhạc, bọn họ tìm thấy một trang trại hoa bia xây trên gò đất.
Trong trang trại, từng tán từng tán cây khổng lồ như mây như sương, như ô như dù, đếm không xuể đống dây đèn led đan xen vào nhau, mắc từ thân cây này qua thân cây khác. Người dân đang ngồi vây quanh những chiếc bàn ở dưới tàng cây, trên tay cầm cốc bia đen 1 lít, ăn đồ nướng, nhậu nhẹt, tán gẫu. Sân khấu nằm ở phía góc trang trại, ban nhạc trên đài đang biểu diễn ca khúc <Grosse Freiheit>. (♪♫)
Đình Sương đi mua hai chai nước ngọt có ga ướp lạnh, tùy tiện ngồi xuống một cái bàn còn trống.
“Hình như là được chọn bài đấy.” Đình Sương ngó đầu nhìn một lúc: “Em cũng muốn chọn bài, chỉ sợ bọn họ không biết hát thôi.”
“Chẳng phải em muốn tự mình gảy đàn ca hát à?” Bách Xương Ý nói: “Mượn đàn guitar là được.”
“Ừ thì muốn tự đàn tự hát… nhưng mà…” Đình Sương đột nhiên ý thức được một sự thực phũ phàng: “Em chỉ biết đàn đúng một bài thôi… nhưng bài nào thì em không nói ra đâu…”
Bách Xương Ý nở nụ cười: “Ừ, anh biết bài nào rồi.”
Tiếng cười nói ở xung quanh vẫn ồn ào rôm rả, còn bàn của bọn họ thì đã yên tĩnh lại sau câu nói kia.
Đình Sương ngắm nhìn Bách Xương Ý dưới ánh đèn vàng óng ả.
Chẳng có tóc bạc, cũng chẳng có nếp nhăn, thế nhưng bọn họ vẫn không hề giống nhau.
Khoảng cách 12 năm, không chỉ là khoảng cách về dung mạo.
Những việc mà cậu đang trải qua, là những việc Bách Xương Ý đã từng trải qua. Bách Xương Ý ở độ tuổi hoàng kim ba mươi sáu, là một ngọn núi cậu không biết làm thế nào để trèo lên. Cậu tầm thường của tuổi hai mươi tư, lại là thanh xuân mà Bách Xương Ý vĩnh viễn không quay về được.
Hai mươi bốn và ba mươi sáu, đương nhiên đều là độ tuổi đẹp.
Nhưng mà…
Chờ đến khi cậu đã bốn mươi tám thì sao?
Cậu nghĩ tới chuyện vĩnh viễn, nghĩ tới chuyện trăm năm, thế nhưng lại không dám nghĩ đến một mốc thời gian cụ thể, dù rằng sẽ có một ngày cậu chắc chắn phải chạm tới độ tuổi bốn mươi tám kia.
Khoảng cách 12 năm.
Thời gian không bằng phẳng.
“Tại sao lại nhìn anh như vậy?” Bách Xương Ý hỏi.
Đình Sương trầm ngâm vài giây, rồi đáp: “Không tại sao cả, chỉ muốn nhìn anh thôi.”
Nói xong, cậu tu ực một ngụm nước ngọt có ga, tu đến mức lục phủ ngũ tạng có chút đau.
“Có hát không?” Trong đáy mắt của Bách Xương Ý toàn là cưng chiều: “Hát bài ca duy nhất mà em biết ấy?”
Bọn họ không thể trì hoãn ở đây quá lâu, bằng không thời gian đi tới Lübeck cũng bị chậm trễ.
Đình Sương nhìn đôi mắt của anh một hồi lâu, rồi nói: “Chút nữa anh lái xe nhé, được không?”
Bách Xương Ý cười: “Đương nhiên.”
“Anh chờ em một chút.” Đình Sương chạy đi mua một cốc bia to, ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Âm thanh xung quanh tập tức xa dần.
Cảnh sắc xung quanh cũng hóa thành hư ảo.
Đình Sương đặt ly bia xuống, dựa vào hơi men mà chạy lên sân khấu, hỏi mượn nhạc công cây đàn guitar và micro.
“Tôi muốn hát một ca khúc.” Gò má của cậu vì say ngà ngà mà đỏ ửng lên, đôi mắt của cậu vì sức nóng trong lồng ngực mà ướt át: “Ca khúc này chỉ có mình tôi biết hát thôi.”
Nhóm nhạc công nhường sân khấu, ánh đèn pha chiếu xuống người Đình Sương.
Cậu ngồi một mình chính giữa sân khấu, ôm đàn guitar, nhìn về phía Bách Xương Ý nơi xa xa dưới đài, thật giống như toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cậu đàn guitar không hề giỏi, ngón tay khẽ gảy, chỉ cho ra được vài giai điệu đơn giản.
Cậu cũng không có tài văn nghệ, đôi môi khẽ mở, chỉ cho ra được vài câu tầm thường, thậm chí còn chẳng được tính là ca từ.
“Mùa hè năm hai không mười chín, em lái xe về phương Bắc, băng qua những núi sông, hướng về biển rộng, hướng về nơi anh ba mươi sáu tuổi, la la la… thời gian không bằng phẳng, thời gian không bằng phẳng.
Mùa hè năm hai không mười chín, anh lái xe về phương Bắc, băng qua ánh hoàng hôn, hướng về phía mặt trời mọc, hướng về nơi em hai mươi tư tuổi, la la la… thời gian không bằng phẳng, thời gian không bằng phẳng.”
Hai hàng lệ chảy ra từ hốc mắt của Đình Sương, trượt theo cằm rồi rơi xuống đàn guitar.
Nước mắt của cậu còn sáng hơn cả ánh đèn pha.
Bách Xương Ý đứng lên, nhìn cậu mà ngẩn người.
Đình Sương tiện tay quẹt một cái, thay đổi giai điệu.
“Mùa hè năm hai không mười chín, em chưa từng nhìn thấy anh của tuổi hai mươi tư; mùa hè năm hai không mười chín, em chẳng dám nghĩ về mình của tuổi ba mươi sáu; em chỉ dám lái xe về phương Bắc, không phải vì núi sông, không phải vì biển rộng, không phải vì ánh hoàng hôn, cũng chẳng phải vì mặt trời mọc; phương Bắc mà em đang hướng tới, phương Bắc mà em đang hướng tới, nó chỉ là phương Bắc năm hai mươi tư tuổi anh đã đi qua.”
CHÚ THÍCH
[1] Chong chóng đo hướng gió [2] Đàn keyboard: đàn organ, piano điện tử [3] Kèn trôm-pét/trumpet
