“Em còn chưa tìm được đơn vị thực tập”
“Tìm không được đơn vị thực tập em muốn cách hiệu làm gì.” Nghiêm Ngôn mắng
“L úc ấy em chỉ nghĩ thầm, ra ngoài xã hội có thể gần anh thêm một chút”
“Anh thì thấy em cách anh càng ngày càng xa “
“Ngôn, công ty anh không phải có con dấu sao? Đóng cho em một cái đi?”
“Em muốn đi đâu thực tập?”
Tô Tiểu Mễ nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không có một móng mới ở trước mặt Nghiêm Ngôn nhăn nhăn nhó nhó: “Anh đã làm chuyện ư ư a a với người ta, đương nhiên phải chịu trách nhiệm nuôi em”
“Chuyện ư ư a a là gì?”
“Thì chính là cỡi hết quần áo ư ư a a” Kiên nhẫn giải thích.
“Cỡi hết quần áo ư ư a a là làm gì?”
“Chính là cỡi hết quần áo dùng tiểu nhuận làm ư ư a a.” Mất kiên nhẫn
“Cỡi hết quần áo dùng tiểu nhuận làm ư ư a a là làm cái gì?”
Tô Tiểu Mễ rốt cục phát điên chằm chằm nhìn Nghiêm Ngôn rống to: “Chính là chuyện anh chơi cái đó của em a” Mới vừa rồi chung quanh không bóng người không có nghĩa hiện tại chung quanh không bóng người, lời thốt ra khỏi miệng dẫn đến vô vàn ánh mắt quái dị nhìn qua. Trong nháy mắt khuôn mặt Tô Tiểu Mễ đỏ bừng lên, chỉ có Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi đứng đối diện cậu, trong mắt lóe lên tia quỷ quyệt. Đương nhiên Tô Tiểu Mễ không kịp nhìn thấy, đem tức giận với Nghiêm Ngôn chuyển sang những người khác: “Mấy người nhìn gì vậy, không thấy chúng ta đang tập luyện sao” Dứt lời kéo Nghiêm Ngôn chạy đi.
Ngồi trên xe cả một quảng đường Tô Tiểu Mễ vẫn cứ ca cẩm: “Đều do anh làm hại”
“Lúc ban đầu chính em khơi chuyện tình sắc đó nha”
“Anh tính thế nào, nếu như bị người trường học biết rồi phải làm thế nào?”
“Chẳng có gì phải làm, có vẻ em rất quan tâm nhỉ?”
Tô Tiểu Mễ vội vàng lấy lòng: “Không phải em quan tâm, em sợ người khác nói lung tung ảnh hưởng đến danh dự của anh”
“Cũng biết lựa lời quá còn gì” Nghiêm Ngôn nhìn khinh bỉ Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ không thấy sự khinh bỉ trong mắt Nghiêm Ngôn, hấp tấp nói thêm: “Em muốn làm người đàn ông sau lưng một người đàn ông thành công”
“Ý của em chính là nữa năm sau không có việc làm, em mặt dày đến sống nhà anh?”
“Nào có, em sẽ giúp anh quét dọn vệ sinh, rửa bát đũa, nấu cơm và vân vân…”
“Đây không phải chuyện mỗi ngày em vẫn làm đó sao?”
“Anh không thích em ở nhà anh”
“Mặc dù đem anh trở thành vị trí trung tâm của em là chính xác nhưng ra ngoài học hỏi thêm nhiều cái hay cũng rất tốt” Thật ra Nghiêm Ngôn không phải dạng người thích người yêu ngày ngày quấn bên mình, dù sao cuộc sống mỗi người đều có những thay đổi hết sức kỳ diệu, nếu như chỉ có lẫn nhau vẫn chưa đủ. Nếu như Tô Tiểu Mễ ngày ngày ở trong nhà, dựa theo tính cách Tô Tiểu Mễ một ngày nào đó sẽ thấy phiền muộn cùng cô đơn, yêu một người sẽ không hi vọng đối phương như vậy. Dĩ nhiên lần này tuyệt đối có ý tốt, những lời này Nghiêm Ngôn sẽ không nói với Tô Tiểu Mễ, bởi vì nói ra anh sẽ thấy không được tự nhiên.
“Anh không sợ em ra ngoài học cái xấu”
“Em không dạy hư người khác anh đã cám ơn ông trời rồi”
“Ngày mai em sẽ bắt đầu tìm việc làm, Ngôn, em sẽ cố gắng trở thành một người hoàn mỹ như anh”
Nghiêm Ngôn liếc mắt khinh khỉnh sang Tô Tiểu Mễ: “Em hả, nhìn đã biết không thể nào”
“Mẹ nó, lời anh là có ý gì”