Cả phòng tràn đầy kiều diễm.
Tô Lăng ngủ tiếp thì bị đánh thức, chân cô bị đau, giãy giụa muốn rút về: “Ngài Tần, anh đang làm gì vậy?”
Thật ra trong ký ức của cô, chuyện lắc chân này không được rõ cho lắm, Tần Kiêu không biết thời gian cụ thể nên mời thừa dịp cô bị thôi miên, không tỉnh mà đeo lên, nhưng thật ra ở đời trước, hiện tại Tô Lăng còn chưa biết anh thích chân.
Tần Kiêu đã đánh thức cô, anh thấp giọng dỗ dành cô: “Xin lỗi em.”
Đêm tháng Năm, Tô Lăng cũng không mở điều hòa, cả người cô đều đổ mồ hôi lạnh, cô nhờ vào ánh sáng yếu ớt, hơi sợ hãi ánh mắt của Tần Kiêu vào lúc này.
Anh còn mặc áo sơ mi, đã cởi ba nút ngay cổ áo ra, có chút hoang dã và ba phần hương vị ngổ ngược.
Anh khẽ nheo mắt, bị khoái cảm tình dục bắt sống, kéo bàn chân của cô đến chỗ nào đó của mình: “Giúp tôi được không, hửm?”
Tô Lăng chớp mắt, sau khi cảm nhận được thứ dưới chân thì khuôn mặt đỏ rực.
Cô thẹn sắp khóc: “Ngài Tần, tôi buồn ngủ.”
Anh chả biết xấu hổ: “Em chà chà, ngoan, tôi sẽ nhanh chóng cho em ngủ nhé?”
Tô Lăng cũng lờ mờ cảm thấy anh có đam mê kỳ lạ, cô còn chưa kịp sửng sốt đã bị mấy lời âu yếm lưu loát của Tần Kiêu làm cho mặt đỏ tía tai.
Tần Kiêu không dám thật sự chạm vào cô, quá lắm là sờ sờ chà chà một phát, hôm nay anh đã kiềm chế rồi. So với người đàn ông lòng lạnh phổi lạnh ở đời trước mà nói thì không đáng sợ như vậy.
Anh không bắt ép cô, chỉ dỗ dành, sau đó lại mặt dày xin xỏ.
Tô Lăng mơ mơ màng màng, vừa sợ vừa thẹn thùng, cuối cùng không chịu nổi vì bị anh quấn lấy nên giúp anh làm chút chuyện xấu hổ.
Hôm sau cô tỉnh dậy, cả người đều không ổn.
Tay Tần Kiêu vắt ngang hông cô, cô gối lên cánh tay anh, ngủ ở trong ngực anh.
Lúc người đàn ông ngủ, vẫn còn phần tàn ác mạnh mẽ, gương mặt anh mày kiếm mắt sáng, không phải kiểu vẻ ngoài như tiểu thịt tươi đang thịnh hành, trái lại là vô cùng lạnh lùng.
Cô có thể cảm nhận được bắp thịt rắn chắc nơi lồng ngực trần trụi của Tần Kiêu.
Tô Lăng ngẩn ngơ nhìn trần nhà một hồi, chớp mắt một cái.
Cô hơi ngu người, đầu cũng khá đau.
Nhưng trên người không đau, trừ bàn chân không mấy dễ chịu.
Tần Kiêu tỉnh lại, trong một thoáng nhìn thấy cô thì ánh mắt sắc bén nhanh chóng dịu dàng trở lại. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn hồng hồng, anh không kiềm được mà hôn lên gò má cô.
Anh thật sự yêu cô rất nhiều.
Thật sự thích thật sự thích.
Trái tim Tần Kiêu tràn đầy tình cảm dịu dàng, nhưng những lời tiếp theo cô chợt thốt lên khiến con ngươi anh đờ đẫn trong phút chốc.
Cô xấu hổ rũ mắt nói: “Tần Kiêu, anh đừng để ý tới cậu tôi nữa.”
Con ngươi Tần Kiêu co rụt lại, tối qua mới nói chuyện với Tả Ấn, Tả Ấn nói ký ức của cô hỗn loạn, nói không chừng thì bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục xiu xíu, cũng nói không chừng, bất cứ lúc nào sẽ nhớ ra tất cả.
Nhưng không ngờ nhanh đến thế, mới một ngày ngắn ngủi, vậy mà ký ức của cô đã tiến lên thêm một chút. Hôm qua cô còn gọi anh là “Ngài Tần”, hôm nay gọi anh “Tần Kiêu” một cách vô cùng quen thuộc, từ cách gọi cũng đủ nhìn thấy sự thay đổi.
Đầu óc anh xoay chuyển nhanh chóng, xem ra hôm nay Tô Lăng nhớ lại “Anh” đã giúp chuyện tiền bạc của cậu cô.
Chỗ tốt ở đoạn thời gian này là Tô Lăng sẽ không đòi đi gặp bà ngoại cô nữa, chỗ xấu là có rất nhiều điều, anh còn chưa kịp chuẩn bị xong.
Anh xoa đầu cô: “Không sao.”
Tô Lăng hơi buồn bã, sự tự ti ẩn trong đôi mắt: “Anh đừng quan tâm tới cậu nữa, tôi rất biết ơn vì anh giúp cậu không ngồi tù, sau này để ông ấy tự dựa vào chính mình đi.”
Bỗng dưng anh khá hiểu tại sao kiếp trước bản thân liên tục giúp cậu của Tô Lăng, bởi vì sợ cô rời đi, chỉ có tiền đánh bạc càng nhiều thì Tô Lăng mới càng tuyệt vọng.
Nhà tư bản hèn hạ khốn nạn.
Anh thấp giọng cười, mà giờ phút này anh biết Tô Lăng muốn gì.
Anh cho cô tôn nghiêm, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, mang vớ vào cho cô, thuận miệng sửa lại lời giải thích: “Được, em nói không giúp thì không giúp, để ông ta tự xử.”
Cô rút chân về, hơi sợ hãi nhìn anh, giống như không thể hiểu nổi tại sao anh có thể dễ dàng quỳ một gối xuống trước mặt cô. Nhưng Tần Kiêu không nắm chặt chân cô, khiến cô cũng hơi thả lỏng, cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Tần Kiêu nói: “Hơn nửa năm nữa, tôi cho em đi diễn nhé? Em cũng đừng lo đám người bên ông ta, tôi sẽ để ý tới, không xảy ra chuyện đâu, cũng sẽ làm ông ta trở về con đường đúng đắn.”
Quả nhiên đứa nhỏ ngốc này ngây người, mãi một lúc sau thì đôi mắt cũng cong cong.
Anh khẽ cười, xáp lại gần cô: “Tôi tốt không?”
Cô gật đầu, có ba phần thật lòng, ba phần thẹn thùng: “Tốt ạ.”
“Tôi thật sự có thể đi diễn sao?”
“Ừ, chỉ cần đợi nửa năm thôi.”
Dáng vẻ cô hết sức vui, khi đó quan hệ của cô và Tần Kiêu đã dịu đi. Cô vô cùng vui vẻ, nửa ngày sau thì nhanh chóng in lên gương mặt anh một cái hôn, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhẹ rất nhẹ.
“Cảm ơn anh, Tần Kiêu.”
Con ngươi màu đen của anh sâu thăm thẳm, ngắm nhìn cô, bị sự mềm mại ngọt ngào đó làm cho mềm lòng.
Tần Kiêu nhìn ánh mắt của cô, biết là mình thấy mệ rồi.
Anh đã ghiền cái kiểu chung sống hôm nay của bọn họ.
Thì ra chỉ cần hai ngày ngắn ngủi, anh hận không thể moi trái tim ra cho cô, để lưu giữ sự dịu dàng của giây phút này.
Càng lưu luyến, sẽ càng sợ mất đi.
Song khi Tô Lăng nhắc tới cậu mình, anh liền nghĩ đến một chuyện: Cậu Tô Lăng cứ mãi đánh bạc là do một tay người ba núp trong bóng tối của cô thúc đẩy.
Bởi vì nhà họ Nghê thiếu nợ, Tô Lăng sẽ đến cầu xin anh. Từ đó chờ ở bên cạnh anh, khiến phần quan hệ này trở nên gắn bó.
Người “ba” kia của cô quá nguy hiểm, ngay cả người thân cũng có thể dễ dàng ra tay, chả thèm sợ mình sẽ chỉnh chết Nghê Lập Quốc, nghĩ tới đây, Tần Kiêu cũng biết phải nhanh chóng tìm thấy người đó.
Cô ngoan ngoãn khéo léo ngồi trước mặt anh, còn đang suy nghĩ đến chuyện đi diễn, vì vậy rất vui vẻ.
Trái lại Tần Kiêu không gạt cô, chờ anh giải quyết đám người kia xong thì vẫn cho cô đi diễn như cũ. Dù sao thứ gì cũng không quan trọng bằng việc cô vui vẻ.
Bọn họ ăn sáng với nhau rồi Tần Kiêu ra ngoài.
Hôm nay là thứ bảy, anh muốn ở bên cạnh cô, nhưng những người và chuyện uy hiếp đến Tô Lăng kia giống như treo dao trên đầu anh vậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.
Tần Kiêu mê chữ ê kéo dài loại cảm giác có cô như thế này, không muốn mạo hiểm để mất cô. Vì vậy tay anh càng lúc càng nhanh, muốn trước tiên thu mua cổ phần Tần thị của Văn Nhàn trong thời gian ngắn.
Anh nắm tay cô, vì tâm trạng Tô Lăng tốt nên cô tiễn anh ra cửa đến công ty.
Những bông hoa đang bắt đầu hé nụ bên ngoài vườn hoa nhỏ của biệt thự, sương mai còn đang đọng trên lá, giữa làn sương mù dày đặc, bên ngoài biệt thự có một vẻ đẹp mờ ảo.
Cô chợt dừng bước, hơi nghi ngờ nhìn vườn hoa kia.
Đáy lòng Tần Kiêu trầm xuống, song trên mặt lại hờ hững hỏi cô: “Sao vậy?”
Tô Lăng đáp: “Nó…” Cô chỉ chỉ vườn hoa: “Không phải chỗ đó vốn là hoa hồng à? Sao bây giờ đổi lại rồi?”
Tần Kiêu đã từng vì dỗ dành cô, tự tay trồng cả một vùng đầy hoa hồng.
Mà bây giờ nơi đó chỉ là cây cảnh mà người làm vườn tỉa tót cho gọn gàng đẹp đẽ thôi.
Tần Kiêu nói láo không cần viết nháp: “Sợ em xem chán nên đổi. Em còn thích hửm? Buổi tối tôi đổi lại nha.”
Tô Lăng nghi ngờ nhìn anh: “Không sao, anh đi làm đi.”
Trái tim anh như rơi vào hầm băng.
Đây chính là lời nói dối, một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác làm cho hoàn mỹ.
Nhưng cho dù là chỉ ở bên cạnh cô trong một chốc, anh cũng sẽ không tiếc bất kỳ giá nào.
Vì vậy đêm đó anh làm việc xong rồi trở về, kêu người đưa tới rất nhiều khóm tường vi.
Những bông hoa màu trắng nở rộ xinh đẹp.
Anh xắn tay áo, cô đi ra dưới trời chiều, con ngươi trong trẻo nhìn anh một cách lẳng lặng.
Tần Kiêu cười nói: “Em sẽ thích tường vi chứ?”
Cô gật đầu, đi tới rồi đứng cạnh anh.
Tần Kiêu khẽ nhíu mày: “Em xem thôi, đừng để bị đâm trúng, tay em sẽ bị thương.”
Khi đó nắng chiều ấm áp, gương mặt cô có một chút sự thân mật: “Sẽ không đâu, tôi làm với anh.”
Anh rũ mắt, thấp giọng cười nhẹ: “Được.”
Nhưng khi thật sự bắt tay vào làm thì anh không cho cô đụng tới, cuối cùng cả đống tường vi kia, tất cả vẫn do anh trồng.
Anh thừa nhận mình u ám, không muốn trồng loại hoa hồng trong trí nhớ của cô.
Anh là Tần Kiêu, là người đàn ông có thể chân thực có được cô ở đời này, anh muốn phần ký ức còn lại của cô, toàn bộ là anh. Còn đoạn ký ức kia, anh sẽ cùng cô đi qua lần nữa.
Anh lấy trái tim lót ở dưới chân cô, nếu cô có thể nhìn đến một chút, lập tức có thể biết dù gốc rễ của anh là màu đen tội ác, nhưng khối tim đập kịch liệt kia, là sự chân thành và nóng bỏng.
Anh không phải người tốt lành gì, sống hai mươi tám năm, làm không ít chuyện trái lương tâm, thậm chí giờ phút ấm áp này đều do anh hèn hạ chiếm lấy.
Nhưng một thoáng nhìn cô gái tưới nước cho bụi tường vi.
Lòng bàn tay anh có rất nhiều vết xước nhỏ.
Song anh đột nhiên cảm thấy, anh yêu thế giới này sâu đậm, bởi vì tình cảm dịu dàng tràn đầy cõi lòng kia.
…