Lời anh ta vừa nói đã thành công thu hút sự chú ý của các thí sinh khác.
Chờ anh ta nói xong thì mọi người mới biết được, đội thuyền buôn này trăm năm qua đã có rất nhiều thuyền trưởng tiền nhiệm, ba của Barron là một trong số đó.
Ông ấy 18 tuổi đã vào đội thuyền, bởi vì năng lực xuất sắc và làm việc nghiêm túc, cẩn trọng mà 23 tuổi đã trở thành thuyền trưởng đội thuyền buôn, vượt qua hằng hà sa số sóng gió mà thành công đưa gửi biết bao nhiêu là hàng hoá.
Năm 29 tuổi ấy, ông cùng đội thuyền của mình gặp phải gió lốc, táng thân nơi biển rộng.
Lúc bấy giờ, thuyền trưởng Barron chỉ vừa tròn 4 tuổi.
Mỗi giọt máu đào chảy trong từng thớ thịt khúc xương của Barron là dòng máu của biển cả, nên gã quyết phải gia nhập chi đội thuyền.
Năm gã trở thành thuyền trưởng, thật đúng lúc cũng là 23 tuổi, giống y hệt cha mình.
Đã nhiều năm như vậy rồi, lâu lâu gã sẽ có vài suy nghĩ vu vơ, rồi sẽ có một ngày nào đó, gã có thể tìm được dấu vết, di vật của cha còn vương vấn nơi biển sâu ngàn dặm nước non.
Nhưng từ lâu vẫn vậy, gã chẳng bao giờ tìm được, mãi cho đến hôm nay, mãi cho đến vừa nãy……
Ngay khi lên thuyền, gã nhìn thấy chiếc hộp sắt và đồng hồ quả quýt giữa mớ hỗ lốn chất đống, nó giống hệt như những gì trong ký ức tuổi thơ của gã.
Ba mươi năm rồi, cuối cùng cũng đã được như ý nguyện.
***
Cứ hễ biết bọn họ chỉ là một dữ liệu trong đề bài, các thí sinh vẫn luyến lưu chút nỗi bùi ngùi như cũ.
Bọn họ ảm đạm tiêu hoá thông tin vừa rồi, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề.
“Cho nên mấy cái mặt tr….” Địch Lê sửa miệng, uốn lưỡi bảy lần rồi nói: “Mấy người bên ngoài….. đều là những thuyền viên gặp nạn à? Đều là thành viên của đội thuyền buôn này ư?”
“Chắc vậy……”
“Vậy còn mấy bộ xương cốt trong khoang thuyền thì sao??”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Hẳn là vừa có thuyền viên, vừa có thí sinh đi ha.”
Mấy năm nay, cứ một nhóm rồi một nhóm thuyền buôn sa chân tới hòn đảo hoang này.
Còn ba con bạch tuộc kia thì cứ hễ có thí sinh là hốt gọn, không có thí sinh gánh vác trách nhiệm tử vong thì sẽ hốt thuyền viên, dĩ nhiên sẽ chẳng bạc đãi chính bản thân, mãi thế nên thành ra xương chất thành đống trong cái khoang thuyền đổ nát đó.
Trách không được đám mặt trắng nhìn bạch tuộc sẽ căm phẫn đến ngút trời.
Mạng nào cũng bị bọn chúng đoạt lấy.
Nếu còn sống, bọn họ đã là cha mẹ của ai đó, con cái của ai đó, người thương của ai đó, và cũng là nhà của ai đó……
***
Du Hoặc đảo mắt một vòng.
Trong khoang thuyền thiếu mất một người, đây thực ra chả phải là thói quen của hắn.
Thừa dịp mọi người còn đang mồm năm miệng mười la ó ỏm tỏi, hắn mở cửa ra.
Mặt người san sát mà tạo thành gió cuồn cuộn ẩn chứa hơi nước, càng giống một tảng mây mù lớn mạnh mẽ, gào thét chói tai bao phủ cả mũi thuyền buôn.
Ngay trước mặt chúng nó, người Du Hoặc tìm đang đứng ở đó.
Cạnh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tần Cứu đưa đầu qua nhìn.
“Anh còn chưa vào khoang thuyền nữa hả?” Du Hoặc xoay người trên boong tàu.
Tần Cứu hơi sửng sốt, lại nheo mắt nói: “Đặc biệt đi ra tìm tôi à?”
“Không có.” Du Hoặc đi đến mũi thuyền, tiếp lời: “Đột nhiên nhớ đến một chuyện, đến xác nhận cái đã.”
“Chuyện gì?”
“Xác nhận một chút tính công kích của chúng nó.” Du Hoặc chỉ vào mấy cái mặt trắng nọ.
Nếu nhóm mặt trắng đều đã từng là thuyền viên và thí sinh, hẳn là….. không có ác ý đối với bọn họ.
Trong truyền thuyết, thời kỳ băng tan chúng nó sẽ xuất hiện, có lẽ cũng là chỉ muốn đến nhắc những người ra khơi đừng bỏ quên họ, đừng để họ ở lại đây……
Du Hoặc vừa tính toán, vừa tiện đường đi lên xác nhận đôi chút, không nghĩ tới chuyện bị Tần Cứu chiếm trước.
Nhưng mà quý ngài 001 đây lại bỏ lỡ “chuyện xưa của mặt trắng” mất rồi.
Anh nói: “Tôi có hơi tò mò, nếu mà mình lấy cứng đối cứng thì chúng nó sẽ làm tôi bị thương đến mức độ nào, cho nên chưa gì đã lên thử trước.”
Du Hoặc im lặng cạn lời, nhưng cũng không cảm thấy ngoài dự kiến.
Tần Cứu nâng tay trái, trên lòng bàn tay có một vết cắt nhuộm đỏ, vết rất dài nhưng không thâm.
“Ban đầu hăng lắm nha, giờ thì ngoan hẳn rồi.”
“Sao vậy?”
“Tôi có thể đoán đại khái không khác lắm nên mới bảo với bọn họ là khi nào nghỉ, rồi khi nào dẫn bọn họ đi.”
Vì thế…… Nhóm mặt trắng nghỉ giải lao, lơ lửng giữa không trung, thành một đám mây trôi lẳng lặng.
***
Không lâu sau, nhóm thí sinh và thuyền viên cũng chú ý đến chuyện này, thi nhau ló đầu ra khỏi cửa hóng chuyện, sau đó thì thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Đã biết rõ vấn đề, chẳng khó để khắc phục.
Bọn họ lao nhao trên hoang đảo, dưới sự dẫn dắt của thuyền phó mà tìm được nơi chôn tám thuyền viên nọ, lại tốn thêm mớ thì giờ, dùng đuốc hong cho băng tan, chất trên thuyền cũ đầy là hài cốt.
Năm này sang năm nọ, hài cốt lẫn lộn, chẳng rõ ai với ai.
Nhưng ít ra thì tất cả đều ở chỗ này, một người cũng không thiếu.
Thuyền viên thả một sợi dây dài xuống, mọi người dùng nó buộc con thuyền cũ lại phía sau con thuyền buôn.
Chân trời loé rạng đông, lưới xếp buồm lên đã sẵn sàng.
Thuyền viên dày dặn kinh nghiệm nhìn ra phía xa xăm, bảo: “Hiếm khi có ngày nắng lên, lúc nào cũng có thể ra khơi.”
Mọi người hí hửng ngẩng cao đầu, tranh nhau bò lên boong tàu.
Nhưng vui vẻ chẳng được mấy, bọn họ lại nản lòng tiếp…..
“Chính miệng hệ thống nói, trong thời gian ngắn không có kỳ băng tan nào khác. Cái khái niệm thời gian ngắn này thì ai mà biết phải đợi bao lâu…..” Lá gan Địch Lê càng ngày càng lớn, than oán xong bèn mắng chửi hệ thống một hơi.
Mới vừa mắng xong hai câu, Tần Cứu đã tiếp lời: “Bây giờ muốn đi không phải là không được.”
Địch Lê hai mắt sáng rực: “Hả???”
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Tôi thì không có vấn đề gì cả, anh có chắc là anh có thể chơi tiếp như vậy được không? Một khi đã xuống rồi thì không có chỗ để đi nữa đâu đấy.”
Tần Cứu cười một tiếng, chẳng mảy may để ý.
Địch Lê nhìn bọn họ thần thần bí bí, chẳng hiểu cái gì.
Chẳng bao lâu, Du Hoặc và Tần Cứu cởi trói xúc tu của bạch tuộc, chỉ để lại chỗ trói trên mặt.
Xúc tu vừa mới được thả tự do, lập tức điên cuồng nhảy múa, rất nhiều lần suýt chút nữa quật vào cánh buồm, làm mọi người kinh hồn bạt vía.
Nhưng hai ông boss lại rất hài lòng.
Sau đó bọn họ mượn thuyền trưởng một cây bút lông vũ…..
Địch Lê cẩn thận mò đến thì thấy Du Hoặc tiện tay lấy một tấm gỗ sạch sẽ, viết xuống bốn số:
922 154 021 078
***
Trên thuyền trắng của giám thị, bốn vị giám thị đột nhiên nhận được một đơn xin giúp đỡ của thí sinh.
078 vừa trông thấy tên thí sinh đã muốn ná thở.
021 thì hoàn toàn ngược lại, nhưng nàng không có biểu hiện ra ngoài.
922 sắc mặt vô cùng quỷ dị.
Chỉ duy nhất mỗi 154 nói: “Cậu ta thế mà lại có lúc đi xin giúp đỡ à?”
078 đột nhiên nhớ tới: “Đúng ha, không phải buổi tối vừa nhận được tin tức của hệ thống sao? Bọn họ bỏ lỡ thời kỳ băng tan, có lẽ giờ đang buồn chết đi?”
Du Hoặc đang buồn chết!
Câu này làm cho giám thị nào trong lòng cũng thầm đốt pháo hoa ăn mừng.
078 không nói hai lời đã đi nhổ neo xuất phát, một đường thẳng tới hoang đảo.
20 phút sau, thuyền trắng đã đến cạnh hoang đảo.
Cách đảo còn có vài chục mét, bốn vị giám thị đã đứng chễm chệ trên boong tàu.
Bọn họ sửa sang lại áo khoác nhằm chỉn chu cho nghiêm uy tín của bản thân. Kết quả là lúc đang dò tìm, cách đó không xa, ba con thuyền buôn vung vô số xúc tu lên trời, giương nanh múa vuốt vẫy gọi.
“……”
Cái vẹo gì đây!?
Giám thị xoay lưng, cũng không luyến tiếc quay đầu mà chui vào khoang thuyền.
078 phóng thẳng tới bánh lái, duỗi tay tới tính thực hiện một cú quẹo cua ngoạn mục.
Nhưng dù phản ứng có nhanh đến mấy thì vẫn cần phải có quá trình.
Thuyền trắng hộ tống lao về phía trước hàng chục mét, xoa bờ rồi quay đầu, bất cứ nơi nào thuyền đi qua, nước biển đang đóng băng cũng tự động tan tới đó.
Trên con thuyền buôn, thuyền trưởng ôm chiếc hộp sắt, người lái tàu thét to, đánh một cú quẹo xa.
Mặt trắng vừa kịp lúc tạo thành một bức tường gió thổi tới, buồm nháy mắt căng phồng.
Gió mạnh gào thét, nước biển cuồn cuộn.
Ba con thuyền buôn giương tu múa xúc của con bạch tuộc đuổi theo hướng của con thuyền giám thị.
Nơi thuyền của giám thị đi qua, bọn họ theo sau thuận buồm không bị cản trở.
***
Thuyền phó Du Hoặc và Tần Cứu đứng trên boong tàu, gọi thuyền trưởng một tiếng.
“Đến rồi à? Cho tôi xin địa chỉ đi, không biết hai người nghĩ thế nào, nhưng tôi đã xem cả hai người các cậu là anh em rồi. Về sau nếu có cơ hội, tôi sẽ viết thư cho hai người.”
Thuyền trưởng nói.
Chỉ trong nháy mắt, gã chẳng có chút nào giống với một NPC, lại như một người sống sờ sờ đứng ở đó hơn.
Là một người sống sờ sờ đang sinh sống ở một thành phố nào đó, một quốc gia nào đó.
Du Hoặc nhận lấy cây bút, đưa tay viết xuống một chữ N rồi lại có hơi bất ngờ.
Hắn đã ở rất nhiều nơi, chẳng có chỗ nào có tên bắt đầu bằng chữ “N”. Lại không biết làm sao mà theo bản năng viết được như thế.
“Sao vậy?” Thuyền phó hỏi: “Nếu không muốn nói cũng không sao cả.”
Du Hoặc lắc đầu nguầy nguậy, gạch chữ N rồi mới viết địa chỉ của nhà Vu Văn: “Gửi tới địa chỉ này.”
Thuyền phó đưa bút cho Tần Cứu.
Tần Cứu lại không tiếp.
Anh rũ mắt nhìn nét bút của Du Hoặc, nói: “Tôi không nhận được.”
Giờ đây, ngay cả Du Hoặc cũng kinh ngạc.
Tần Cứu cười rộ lên, chỉ vào Du Hoặc rồi nói với thuyền phó: “Chờ đến khi nào đó mà tôi có thể nhận được, tôi sẽ tới tìm cậu ta lấy địa chỉ của mọi người.”
Thuyền trưởng và thuyền phó gật đầu đã hiểu.
……
Theo phía sau bọn họ là con thuyền cũ ướt dầm dề.
Nó mắc cạn đã nhiều năm, vết tích thời gian chẳng thể phai nhoà. Hiện giờ lại còn chất hàng đống hài cốt, thế nhưng lại có thể nhẹ hăng vượt biển.
Trời dần về chiều, mở đường hoa tiêu.
Sương trắng vội vã, thiên sứ về nhà.