Thật sự là càng ngày Bách Thời càng cảm thấy đây mới chính là một cuộc sống cậu luôn hằng ao ước. Nếu loại bỏ chuyện giả bệnh để lừa gạt, cậu thực sự rất muốn yêu một người có tính cách như Trục Kha.
Trong lúc dùng cơm tối, ba Trục Kha nhìn Bách Thời và con trai mình, hỏi: “Hai đứa đã tiến triển tới đâu rồi? Ở với nhau một tháng rồi còn gì?”
Trục Kha nói: “Tốt lắm ba.” Quay đầu sang Bách Thời: “Đúng không?”
Bách Thời mỉm cười gật đầu phụ họa.
Ba Trục Kha lại hỏi: “Thế hai đứa có ý định đi tới bước cuối cùng chưa?”
“Bước cuối cùng là sao ạ?” Bách Thời ngây thơ hỏi lại.
“Thì là giai đoạn cao trào nhất ấy.” Ba Trục Kha cực kỳ hào hứng với vấn đề này: “Ba khuyên hai đứa nhé, nếu như muốn làm chuyện đó phải thật cẩn thận, không được chơi trần, tuy hai nam không thể có con, nhưng vẫn phải đeo áo mưa để phòng bệnh.”
Mẹ Trục Kha lắc đầu hết sức bó tay: “Cái ông này, đang ăn cơm mà nói chuyện gì vậy? Tụi nó mới quen nhau có một tháng chứ có phải một năm đâu mà nghĩ đến chuyện đó. Tôi thấy ông nhiệt tình quá rồi đấy.”
“Tôi nói chuyện này là để bảo vệ cho hai đứa nhỏ. Lớn rồi thì cũng nên biết mấy thứ này chứ.”
“Hai đứa nhỏ này lớn lắm rồi, ông không cần bổ túc cho hai đứa nữa đâu. Nhìn đi, con ông với con dâu ông đã đỏ mặt lên rồi kìa.”
Ba mẹ Trục Kha nhìn hai cậu thiếu niên đỏ mặt khi nhắc đến chuyện nhạy cảm thì không nhịn được có chút mắc cười. Ba Trục Kha quyết định tha cho bọn họ: “Được rồi được rồi, ba không nói nữa, ăn cơm thôi.”
Một buổi sáng của vài ngày sau đó, Bách Thời đi vào lớp ngồi xuống, liền cảm nhận được ánh mắt như mũi dao nhọn đến từ vị trí của Hạ Trì đang nhắm vào lưng mình.
Đã một tháng rồi cả hai không nói chuyện, trong mắt mọi người hiện giờ bọn họ không khác gì là hai kẻ người xa lạ, nhưng bản thân cả hai đều biết, họ không phải người xa lạ, họ chính là kẻ thù của nhau.
Dựa vào đôi mắt của Hạ Trì trong suốt một tháng vừa qua, Bách Thời biết Hạ Trì vẫn chưa nguôi ngoai chuyện cậu phản bội hắn, điều này thật khiến cho cậu cảm thấy sung sướng cực kỳ.
Vả lại, cậu cũng rất nhẹ nhõm vì Hạ Trì không làm gì quá đáng với cậu, ấy thế mà cậu cứ tưởng sau khi hắn bị cậu chơi một vố đau thì hắn sẽ tìm cách hành hạ chà đạp cậu chứ.
Giờ ăn trưa, Bách Thời cùng với Thế Sinh và Lê Học đi xuống căn tin mua đồ ăn. Lúc đã tìm được vị trí ngồi để dùng bữa, Thế Sinh và Lê Học lần lượt ngồi xuống, còn riêng Bách Thời, khi cậu đặt khay đồ ăn xuống bàn, chuẩn bị hạ mông ngồi lên ghế, cậu đột nhiên nghe tiếng “két”, vào giây tiếp theo, toàn thân cậu ngồi ập xuống đất, phần mồm cực kỳ đau nhức.
Có ai đó đã chơi xấu kéo ghế cậu ra, khiến cậu mất điểm tựa mà té xuống đất.
Lúc này Bách Thời quay đầu ra sau nhìn, cậu liền biết là ai làm.
Là Hạ Trì chứ còn ai nữa!
Rốt cuộc thì hắn ta cũng bắt đầu hành động rồi. Hắn đã hoàn toàn quay về con đường cũ, đến lúc này thì Bách Thời cũng đã nhận thức được, thời gian sắp tới, chính là khoảng thời gian khó khăn và khốn khổ của cậu.
Bách Thời đứng dậy, bực bội kéo lại ghế ngồi ngay ngắn rồi ngồi xuống. Thế Sinh hỏi: “Có đau lắm không?”
“Đau chết luôn ấy chứ.” Lê Học nhăn mặt thốn dùm Bách Thời: “Lúc nãy tôi nghe tiếng cậu ngã lớn lắm, có gãy xương mông không?”
Bách Thời rất đau, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra mình ổn: “Không đau.”
Thế Sinh nhỏ giọng, kếu Bách Thời đưa mặt tới gầm, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cậu với Hạ Trì đang rất tốt mà không phải sao? Chẳng lẽ cậu ta lại muốn giở chứng nên mới bắt nạt cậu?”
Bách Thời thâm trầm giây lát, đang lúc chuẩn bị trả lời gì đó, Hạ Trì rời khỏi chỗ cũ, di chuyển sang bàn phía sau, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bách Thời.
“Tôi ghét nhất là bị người khác bàn bạc về tôi sau lưng, muốn nói gì thì nói trước mặt đi.” Hạ Trì lạnh lùng kiêu ngạo nói.
Thế Sinh không nói gì, Lê Học cũng vậy, Bách Thời nói: “Bọn tôi không bàn về cậu. Bọn tôi bàn về mối quan hệ giữa tôi với cậu.”
“Mối quan hệ?” Hạ Trì cười lạnh: “Chúng ta đã kết thúc rồi không phải sao? Còn muốn bàn bạc gì nữa? Tôi đã định chấm dứt chuyện này, nhưng vì cậu cứ nhắc tới nhắc lui chuyện của chúng ta, chính vì vậy, tôi đổi ý rồi, sẽ không có chuyện tôi bỏ qua đâu.” Dứt câuz Hạ Trì đứng dậy, nâng cằm Bách Thời lên cao: “Hẹn gặp lại ngày mai.”
Ý tứ trong câu nói cuối cùng của Hạ Trì rất cổ quái, trong đôi mắt ấy không hề có một chút chân thành hay thiện ý nào. Ánh mắt của hắn khi nói năm từ đó kỳ thực rất đáng sợ, nó khiến Bách Thời cậu run rẩy bồn chồn và bất an.