Giản Động mỉm cười nói.
Tin hay không tin, có quan trọng không? Trầm Tu Cẩn nhìn thấy trên mặt Giản Đồng có viết rõ dòng chữ “Không tin anh”
, đột nhiên năm chặt tay thành nắm đấm, những lời chuẩn bị giải thích, lại nuốt sâu vào trong bụng.
“Được, nếu cô đã yêu thích công việc như vậy, vậy thì hãy cố gắng làm việc, trong một tháng, kiếm đủ 17 tỉ cho vào trong thẻ, tôi sẽ thả cô đi.
Nếu không thì, cô đi đến đâu cũng vô dụng”
Trầm Tu Cẩn nói với Giản Đồng bằng vẻ mặt lạnh tanh.
“Ý của chủ tịch Trầm là, tôi vẫn nợ anh khoản tiên 17 tỉ, và anh muốn trong vòng một tháng bắt buộc phải trả hết”
Giản Đồng nói: “Vậy thì, chủ tịch Trâm, tôi đi làm việc trước đây.”
Trong lòng Trầm Tu Cẩn như nổi lửa, nhưng hai con mắt lại rất lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, cô lại muốn kiếm tiền để trả hết nợ thật nhanh, rôi nhanh chóng rời khỏi anh như vậy sao?! Tại sao? Vì tên Lục Thâm đó sao? Trong một khoảnh khắc, những cảm xúc phức tạp như phân nộ, ghen ty, tức giận, đau lòng,…
đan xen lẫn nhau, tất cả, giống như một cái bảng màu, toàn bộ trộn lẫn lại với nhau! Nhưng Trầm Tu Cẩn vốn không cảm nhận được sự thay đổi trong nội tâm của mình, anh chỉ biết, Giản Đồng khiến anh tức giận, khiến anh bực bội.
Người đã đi, Trầm Tu Cẩn rút điện thoại ra gọi cho Tô Mộng: “Người phụ nữ đáng chết nó lại chuẩn bị tới Đông Hoàng làm việc rồi, ở chỗ Trầm Nhất có thuốc ngủ, đợi người phụ nữ đó đến Đông Hoàng, thì cô hãy lừa cho cô ta uống một









– —————–