Trần Thước trả lời tin nhắn của Cố Hành Nguyên xong, hắn lờ mờ nhận ra người đi bên cạnh im ắng bất thường, bèn hỏi: “Không khoẻ chỗ nào à?”
Cảm xúc hỗn độn qua đi, Trình Cảnh Thiên bình tĩnh như cũ: “Không có.”
Trần Thước nhướn mày, sao hắn lại cảm thấy có nhỉ.
Mà việc này còn ít nhiều liên quan đến hắn nữa.
Nhưng Trình Cảnh Thiên đã tỏ ra không muốn kể, vậy thì Trần Thước sẽ không gặng hỏi.
Tối nay trăng tròn vành vạnh. Trên sân trường có mấy tốp học sinh ở lại muộn, có vẻ như đều là người quen của Trần Thước, lúc đi ngang qua còn vui vẻ chào hỏi hắn.
Một nam sinh nhìn qua Trình Cảnh Thiên, không nén được hiếu kỳ hỏi: “Anh Thước, đó là ai vậy? Bạn à?”
Đồng phục của Trình Cảnh Thiên khác bọn họ, nhưng anh mặc áo khoác nên không ai nhìn ra huy hiệu trường Thành An trên ngực áo.
Trần Thước trả lời: “Ừ. Là Trình Cảnh Thiên đó, bạn trai Lạc Yên.”
“Hả? Trình Cảnh Thiên?”
Ngay cả Trình Cảnh Thiên cũng giật mình theo.
Trần Thước gật đầu, bình tĩnh nói tiếp: “Không phải các cậu vẫn luôn than thở chưa từng thấy Trình Cảnh Thiên ngoài đời thực à? Đây, người thật đây, nhìn kỹ một chút.”
Ban đầu họ nhìn mặt Trình Cảnh Thiên cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nghĩ anh lại là người bạn trai nổi tiếng rần rần cả sáng nay của Lạc Yên.
Mấy nam sinh ngơ ngác gật gật như gà mổ thóc, thân thiện cười: “Hi.”
Trình Cảnh Thiên vốn không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, anh vẫn nên chào hỏi lại: “Chào mọi người.”
Trần Thước liếc qua, thuận miệng giải thích: “Họ ở trong đội bóng rổ với tôi, bằng tuổi cả.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu.
Trần Thước: “Có gì nói sau, bọn tôi đi trước đây.”
“Ok, bye bye anh Thước, bye bye Trình Cảnh Thiên.”
“Bậy rồi, phải gọi là bạn trai của Lạc Yên!” Có người chỉnh lại cậu ta.
Trần Thước cười nhạt, nói với Trình Cảnh Thiên: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Trình Cảnh Thiên đi bộ dưới ánh trăng, nhìn thiếu niên cách mình mấy bước chân đang đút tay vào túi áo, góc nghiêng yên tĩnh nhu hoà.
Đột nhiên anh gọi một tiếng: “Trần Thước.”
Bóng đen trải dài đang chuyển động thì dừng lại, Trần Thước xoay người nhìn Trình Cảnh Thiên, chờ đợi anh nói tiếp.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc.
Đây là lần đầu tiên Trình Cảnh Thiên biết, hoá ra trên đời này lại tồn tại một kiểu con trai tinh tế nhìn thấu tâm tư người khác đến vậy.
Không, anh không nghĩ sẽ có người thứ hai như Trần Thước.
Ngay cả cách hắn vạch trần nó cũng không làm Trình Cảnh Thiên khó chịu.
Về khía cạnh này, Trần Thước và Lạc Yên thật sự rất giống nhau.
Trình Cảnh Thiên ổn định lại hơi thở. Mặc dù trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ đan xen chồng chất nhưng đến cuối, anh chỉ biết nói: “Cảm ơn cậu.”
Trần Thước kinh ngạc. Rõ là hắn không đoán được Trình Cảnh Thiên sẽ nói như vậy.
Hắn dở khóc dở cười: “Sao tự nhiên lại khách sáo thế?”
Trình Cảnh Thiên lắc đầu cười: “Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi.”
Ánh mắt Trần Thước ôn hoà. Hắn hiểu rõ, gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi.”
Là người từng trải qua chuyện tương tự, nên Trần Thước đã sớm biết về lòng ghen tuông và tự ti mà Trình Cảnh Thiên chôn sâu dưới đáy lòng khi đứng trước mặt mình.
Đường Chi Giai hai năm trước cũng nhỏ bé và nhụt chí như vậy đối với Lạc Yên.
Hắn và cô đã quen biết nhau mười năm. Nam nữ thân cận như hình với bóng, làm gì có ai dám khẳng định giữa hai người chưa từng nảy sinh tình cảm nam nữ.
Cho dù là Trình Cảnh Thiên, hay là một người bạn gái nào đó sau này của Trần Thước, đều sẽ sinh ra tâm lý bất an bồn chồn khi biết người yêu mình có bạn thân khác giới.
Quan hệ thanh mai trúc mã, chỉ cần một trong hai có người yêu, lập tức sẽ trở nên phức tạp.
Trần Thước hiểu rõ điều này, bởi vì chính hắn đã từng mắc sai lầm.
Hắn không muốn nó lặp lại với Lạc Yên.
Oái ăm Trình Cảnh Thiên lại là một người che giấu nội tâm rất giỏi. Nếu như không phải Trần Thước đã có kinh nghiệm thì hắn cũng sẽ không nhận ra.
Không thể trách Lạc Yên được.
Thay vì nói với cô, Trần Thước nghĩ rằng mình nên trực tiếp giải quyết thì hay hơn, như vậy mới khiến Trình Cảnh Thiên thật sự yên lòng.
Vì Trần Thước hắn chính là nguyên nhân khiến Trình Cảnh Thiên lo lắng.
Trực tiếp vạch rõ ranh giới giữa hắn và Lạc Yên.
…
Trần Thước dẫn Trình Cảnh Thiên đến dãy nhà đằng sau. Đây là khu vực dành cho lớp câu lạc bộ, sân bóng rổ của hắn cũng chỉ cách đó mấy bước chân.
Hắn ngẩng đầu nhìn tầng hai còn bật đèn sáng trưng, hỏi Trình Cảnh Thiên: “Cậu biết lớp của A Ly ở đâu chưa?”
Anh đáp: “Ừ, là phòng 202.”
“Đúng rồi, vậy cậu lên đi, tôi không tiễn nữa.”
“Ừ.”
Sương bắt đầu rơi nên Trần Thước đội mũ sau áo lên, cả người hắn như hoà làm một với bóng đêm, rất nhanh đã biến mất hút.
Trình Cảnh Thiên nhìn theo một lát rồi lấy điện thoại ra, sáu giờ đúng.
Anh nghe thấy tiếng nói cười ở lầu trên, đoán là lớp của Lạc Yên đã xong.
…
Có lẽ vì lớp học ở tầng hai nên gió không mạnh lắm, lúc Lạc Yên nhìn ra cửa sổ lần thứ hai, cô phát hiện trăng đã lên cao.
Cô vặn vặn eo mấy cái, mím môi nhìn thành phẩm sau bốn mươi lăm phút của mình.
Cơ bản là đã xong.
Lạc Yên dựa vào ký ức của mình rồi vẽ một nam một nữ, xung quanh là hành lang lớp học, lấy bối cảnh như một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Trong khi người con trai được chăm chút rất cẩn thận từ gương mặt, quần áo đến khí chất thì người con gái lại có phần sơ sài khi chỉ thấy được bóng lưng
Lạc Yên đã cố tình làm như vậy. Cô dựa vào góc nhìn của mình rồi vẽ lại Trình Cảnh Thiên của ngày đầu tiên gặp gỡ, anh chính là trung tâm vạn vật.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, mọi thứ khác đều mất đi màu sắc.
Lạc Yên chun mũi. Mặc dù cô đã cố gắng hết sức nhưng Trình Cảnh Thiên trên giấy chỉ đạt được sáu bảy phần so với ngoài đời.
Chuông reo hết giờ học. Mọi người bắt đầu lục tục đứng dậy chuẩn bị về.
Cô bạn ngồi bên cạnh đã thu dọn đồ xong, cô ấy thấy Lạc Yên còn mải mê tô tranh, bèn tò mò hỏi: “Yên Yên, cậu vẫn chưa xong hả?”
Lạc Yên ngẩng lên, cười: “Sắp xong rồi. Các cậu về trước đi, mai gặp nhé.”
“Ok, mai gặp. Ngủ ngon nha.”