“Làm sao vậy?” Lăng Diệu Diệu lập tức căng thẳng” “Tay ngươi cũng bị thương sao?”
Thiếu niên vuốt cổ tay mình, dừng một chút, sau đó mới cúi đầu mơ hồ “ừ” một tiếng.
Hắn không nhớ trên tay có thương tích, chẳng lẽ ở dưới kẽ nứt lúc kéo nàng, quá dùng sức cho nên trật khớp…
Lăng Diệu Diệu nhìn cổ tay áo hắn: “Bị thương ở đâu?”
Hắn trầm mặc vài giây, vành tai hơi đỏ lên: “Nói cô cũng không biết.”
Nàng chán nản thở dài, uể oải bưng bát lên, đưa thìa đến bên miệng hắn: “Vậy buổi chiều ngươi phải gọi Mộ tỷ tỷ đến xem. Bây giờ tạm chắp vá như vậy đi.”
Mộ Thanh cúi đầu, vô cùng chắp vá mà uống thuốc.
Trong phòng nhất thời an tĩnh không tiếng động.
Uống được hai ngụm, hắn bỗng nhiên rũ mắt mở miệng: “Đầu ta cứ phải xoay, mệt quá.”
“……” Lăng Diệu Diệu cạn lời nhìn hắn, quả thực không thể tưởng tượng một người chỉ cần động cằm cúi đầu uống thuốc mà cũng có thể thấy mệt: “Ta giơ tay còn mỏi đây.”
Hắn liếc nàng một cái, lời ít ý nhiều: “Cô ngồi vào trong một chút.”
Lăng Diệu Diệu cúi đầu nhìn, thấy đầu gối mình đã cong tới mép giường, nếu vào trong nữa…
Nàng dứt khoát đá hai chiếc giày ra, trực tiếp khoanh chân ngồi lên giường, lên rồi mới cảm thấy mình có hơi quá không khách khí, muộn màng mà bổ sung một câu: “Không ngại chứ?”
Mộ Thanh cúi đầu nhìn cái bát trong tay nàng: “…… Đừng nói nhiều.”
Lăng Diệu Diệu xoay người, chậm rãi dịch tới bên cạnh hắn, hắn lùi vào trong nhường chỗ cho nàng.
“Quả nhiên thế này thoải mái hơn nhiều.” Lăng Diệu Diệu than một tiếng, xoa tay hầm hè, gần như đối diện với sườn mặt hắn, nàng đưa thìa tới, hắn lại đột nhiên ngậm miệng làm nước thuốc trực tiếp đổ ra ngoài, từ khóe miệng chảy xuống cổ hắn.
“Ấy….” Nàng nhanh tay cầm lên chiếc khăn tay ở mép giường hứng nước thuốc trượt xuống, từ cổ hắn lau lên tới bên miệng hắn, sau đó dứt khoát trực tiếp chặn miệng hắn lại, oán hận nói: “Ngươi còn nói ta mồm mẻ, ta thấy ngươi mới là mẻ thật, lúc nên để nước vào đóng cái gì hả?”
Bốn ngón tay nàng ấn xuống khăn tay, trên chiếc khăn tay màu trắng là đôi mắt đen long lanh của hắn, không chớp mắt nhìn nàng, lông mi mảnh dài.
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Diệu Diệu có chút mất tự tin: “Ngươi… không lẽ ngươi cảm thấy thuốc này quá đắng, không uống được sao?”
“……” Lông mi hắn khẽ run lên, nhìn mặt nàng không nói lời nào.
Nàng đặt bát thuốc lên bàn, một tay che miệng hắn, một tay nhanh chóng từ trong lòng ngực móc ra một cái túi giấy, mở ra, cầm hai quả mứt táo dính nhau nhét vào miệng hắn, sau đó lại bịt miệng hắn lại, sợ hắn kháng cự nhổ ra, một lúc sau mới nghiêng đầu hỏi: “Ngọt không?”
Tay thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, nàng buông khăn tay, hắn đã im lặng nuốt mứt táo xuống.
Lăng Diệu Diệu lau tay, lại bưng bát lên, dẫn dắt từng bước: “Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh, Mộ tỷ tỷ tự tay bốc phương thuốc tình yêu cho ngươi, ngươi còn không mau uống hết?” Nàng hơi há miệng, thề chứ nàng đối tiểu đệ đệ ở nhà trẻ cũng không kiên nhẫn như vậy: “Aaaa.”
Hắn nhìn nàng khẽ nhếch môi, nửa ngày sau mới phun ra một chữ: “Ngọt.”
“……”
Nghẹn một hơi vào phổi, Lăng Diệu Diệu muốn quăng bát. Sao lại có người cung phản xạ dài như vậy?
Lần này Mộ Thanh uống thuốc, vô cùng không suôn sẻ, một thìa thuốc hắn phải chia ra làm ba ngụm mới uống xong, thúc giục hắn thì hắn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Nóng.”
“Ta vừa mới uống thử, không nóng.” Lăng Diệu Diệu hận sắt không thành thép, cái thìa gần như dí vào môi hắn, hận không thể rót hết cho hắn: “Nếu không… nếu không ngươi tự thổi đi…”
“……” Hắn nhìn thuốc sau đó lại nhìn nàng một cái, ánh mắt tràn ngập khiển trách, đến nỗi Lăng Diệu Diệu cũng có chút băn khoăn, cuối cùng đành phải hứng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào kiên nhẫn chờ thêm mười phút.
Lại đút, hắn vẫn thường xuyên ngậm miệng, làm cho nước thuốc chảy giàn giụa.
“Sao ngay cả uống thuốc ngươi cũng không biết vậy?” Lăng Diệu Diệu bực, căm giận cho hắn xem khăn tay dính đầy nước thuốc màu nâu, đôi mắt hạnh sáng ngời tức giận lườm hắn.
Mộ Thanh nhìn nàng một cái, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, trong mắt đầy vẻ oan ức: “Quá đắng.”
Nàng không lời nào để phản bác, nghĩ lại hương vị vừa rồi, thuốc này đúng là rất khó nuốt, lại đành im lặng xúc tiếp, mồ hôi trên trán lại bị gió thổi khô.
Uống xong một bát thuốc, ước chừng mất 45 phút, nàng chờ đến mức đã không còn biết giận.
Thu bát lại, rất giống đánh xong một trận chiến, nàng xoa cổ tay đau nhức, sau đó mới nhớ ra cái gì: “Đúng rồi, vòng thu yêu của ta…”
Mộ Thanh nghe vậy, từ cổ tay trái tháo ra vòng thu yêu của nàng, ngẩng đầu nhìn lên, lại ngơ ngẩn.
Nàng nắm tay, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, duỗi đến trước mặt hắn.
Động tác theo bản năng của nàng không phải đưa tay ra nhận mà là… muốn hắn đeo lên.
Hắn do dự hồi lâu, ánh mắt không khỏi bị cổ tay nàng hấp dẫn, khớp xương cổ tay hơi nhô ra, làn da mịn màng bóng loáng, hơi lộ ra một chút mạch máu màu xanh, nhìn lên trên toàn bộ cánh tay đều trắng nõn mềm mại, ẩn sâu trong cổ tay áo màu xanh lông công.
Hắn do dự một lúc, nhưng vẫn không nhịn được mà nắm lấy cổ tay nàng.
Lăng Diệu Diệu không hiểu ra sao tự nhiên bị hắn nắm tay, ngay sau đó cảm giác được đầu ngón tay hắn vuốt v e vài cái trên cổ tay nàng, làm tay nàng phát ngứa, trong lòng cũng như có móng vuốt cào lên.
Cảm giác đó tựa như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới…
Yêu thích không buông tay.
Khoảnh khắc năm từ này hiện lên trong đầu, nàng bỗng giật mình một cái… Sao có thể sinh ra loại ảo giác vớ vẩn như vậy?
Mộ Thanh cũng đột nhiên rút tay lại, ánh mắt tựa hồ không biết đặt vào đâu.
Lăng Diệu Diệu vẫn còn ngơ ngác vươn tay: “Vừa… vừa rồi đó là?”
Hắn nắm vòng thu yêu trong tay, lông mi run rẩy, ngữ khí lại rất bình tĩnh: “Không có gì… ta sợ không vừa nên đo kích cỡ.” Ngay sau đó, hắn kéo cổ tay nàng tới, nhanh chóng đeo vào, không liếc nhìn nàng nữa.
Lăng Diệu Diệu chột dạ, đưa tay ôm mặt mình, sau đó sờ cổ tay, miệng lẩm bẩm: “Gần đây đúng là ta béo hơn một chút… nhưng cũng không đến nỗi không đeo vừa chứ.” Nàng dừng một chút, chọc chọc hắn: “Vậy sao lần trước ngươi không đo?”
“……” Hắn tạm dừng một giây, sau đó đột nhiên kéo chăn ra nằm xuống, xoay người về phía trong màn, tránh nàng thật xa: “Cô về đi.”
“Hả?”
“Cô đi đi… Ta muốn ngủ.”
– ———
Mười ngón tay xinh đẹp của Thập nương tử cầm ấm trà, nước trà trong vắt chảy thành một dòng rót vào chén trà của Mộ Dao.
“Đa tạ.” Mộ Dao nhìn góc nghiêng xinh đẹp của nàng, dừng một lát, ngữ khí mềm xuống: “Lúc trước là ta đoán sai, hiểu lầm ngươi nhiều chuyện… Xin lỗi.”
Trên bàn có bốn món trà bánh, tinh xảo tỉ mỉ, đều là đương gia chủ mẫu tự tay làm, tự mình bày lên đ ĩa. Nàng làm Lý phu nhân, quản gia gọn gàng ngăn nắp, không chê vào đâu được.
Hàng mi dày của Thập nương tử khẽ rung rinh như chiếc quạt nhỏ, ngọt ngào cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đạo sĩ bắt yêu xin lỗi yêu quái.”
Sắc mặt Mộ Dao nghiêm túc mà chân thành: “Mộ gia ta có gia huấn, giết yêu quái chỉ vì vệ đạo và giữ yên bình cho bá tánh, tuyệt đối không lạm sát vô cớ.”
Thập nương tử gật đầu, ngữ khí ôn nhu: “Thế gia bắt yêu Mộ gia trời quang trăng sáng, ta cũng có nghe nói một chút.”
Liễu Phất Y cũng nói: “Ta cũng nợ ngươi một lời xin lỗi. Xin lỗi.”
Thập nương tử cười: “Nói dối dù sao cũng là nói dối, tóm lại sẽ có ngày bại lộ. Ta vốn là yêu, che giấu kỹ đến đâu cũng sẽ để lộ dấu vết, sao có thể trách các ngươi? Mọi chuyện đã kết thúc, ngược lại thấy an tâm.”
Nàng kiên nhẫn sắp xếp lại những chiếc lá bạc hà trang trí trên đ ĩa, hồi lâu mới rũ mi nói: “Nhưng mà ta có một thắc mắc đã giấu trong lòng từ lâu…”
Liễu Phất Y và Mộ Dao liếc nhau: “Không ngại nói thử xem.”
Thập nương tử nâng lên gương mặt khuynh quốc khuynh thành: “Yêu tộc chúng ta hóa thành người, có đủ tứ chi là đã cảm thấy may mắn, đối với bề ngoài, chưa từng cố tình theo đuổi. Nhưng đối với con người túi da, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Câu hỏi này khiến cả hai đều mắc nghẹn.
Vào đêm Sở Sở chết non, nàng đội mũ ôm hài tử lên phố tìm thầy trị bệnh. Tuy chỉ lộ một nửa khuôn mặt nhưng nửa đêm có thể khiến hầu hết y quán vì nàng đèn đuốc sáng trưng, mọi người nói chuyện với nàng đa số đều nhỏ nhẹ cung kính, e sợ sẽ dọa người trên trời. Trên người không mang tiền bạc cũng có người ứng ra cho rất nhiều.
Nhưng từ khi nàng khoác lên thân xác cá chép tinh trở lại Lý phủ, thế giới đã lập tức thay đổi. Những đứa trẻ trên đường thấy nàng sẽ khóc, phụ nữ thấy nàng thì thì thầm nói nhỏ, đàn ông vội tránh xa nàng, mặt mày hiện lên sự chán ghét.
Nàng đi mua thuốc vài lần, cùng y quán đó, cùng tiểu nhị đó nhưng lại là mỉa mai châm chọc và lạnh nhạt hờ hững.
Trong và ngoài Lý phủ, nơi nàng đi qua, đâu đâu cũng có tiếng cười sảng khoái ở các góc, đám người hầu vừa tò mò vừa sợ hãi đánh giá nàng. Trước mặt nói chuyện tất cung tất kính, sau lưng tuyệt đối không lại gần nàng.
Giữa sự thay đổi nghiêng trời lệch đất đó, trong phạm vi sinh hoạt của nàng chỉ có vài người đối xử với nàng như bình thường như ngọn lửa trong mùa đông lạnh giá, Lý Chuẩn chính là một trong số đó.
“Ban đầu ta không hiểu… về sau dần rõ ràng.” Nàng cười khổ nói: “Con người và thế giới vẫn như vậy chỉ là khuôn mặt ta thay đổi.”
Nàng vuốt v e vành tai quyến rũ của mình, ánh mắt mờ mịt, trong giọng nói mang theo một chút trào phúng nhỏ đến khó phát hiện: “Con người có đôi khi thật sự rất kỳ quái. Người không đẹp thì không đáng được yêu, nhưng người quá xinh đẹp cũng không đáng được yêu. Ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc bọn họ muốn gì.”
Mộ Dao cảm thấy trong lời nàng như có ẩn ý: “Xinh đẹp sao lại là tội lỗi? Chẳng lẽ trước đây ngươi…”
“Không, không phải ta.” Nàng giải thích: “Chẳng lẽ cô nương không biết vị đó ở Vô Phương trấn sao? Con gái trong Hồ tộc chúng ta từ nhỏ đã được cha mẹ và người trong tộc ân cần dạy bảo, vị đó là ví dụ phản diện. Bà nội và cha từng nói với ta rằng túi da quá mỹ lệ là không may mắn, cho nên mặc dù ta hóa thành người cũng luôn lo lắng hãi hùng, nơm nớp lo sợ.”
“Vô Phương trấn…” Liễu Phất Y mờ mịt một lát, sau đó ánh mắt ngưng trọng: “Ngươi muốn nói là… núi Kỳ Lân…”
Linh Khâu ở ngay dưới chân núi Kỳ Lân, Hồ tộc Phỉ thị biết “nàng”, ngẫm lại cũng có lý.
“Hiện tại ai còn nhớ núi Kỳ Lân?” Thập nương tử ánh mắt ảm đạm nhìn chàng: “Sống như một trò đùa đại khái chính là như thế. Thế nhân chỉ biết Vô Phương trấn, không biết Kỳ Lân sơn.”
Nàng tựa hồ đồng cảm như bản thân mình cũng bị, hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Mỹ lệ sao lại là không may? Chẳng qua là yêu sai người thôi.”
Mộ Dao nghe hồi lâu lúc này mới kịp phản ứng, cổ họng nghẹn lại: “Ngươi từng gặp nàng sao?”
Thập nương tử gật đầu: “Khi còn nhỏ may mắn được gặp, khi đó nàng còn chưa ra khỏi Kỳ Lân Sơn. Cùng là yêu quái do thiên sinh địa trưởng nhưng nàng mạnh hơn Huyễn yêu rất nhiều. Sau đó không gặp lại nữa, mà chỉ nghe nói từ các tỷ muội trong Yêu tộc… Cho đến bây giờ, vị ở Vô Phương trấn đó có lẽ đã sớm mất khống chế.”
Mộ Dao sắc mặt tái nhợt, vô thức siết chặt vòng thu yêu trên tay: “Nàng… nàng ở đâu?”
Thập nương tử hơi mỉm cười: “Nếu các ngươi muốn tìm nàng, vậy hãy đến Vô Phương trấn chờ đi. Đó là nơi nàng xuất thân, cũng là nơi giấc mộng của nàng kết thúc. Cho dù nàng có chạy đến chân trời góc biển, cuối cùng vẫn sẽ trở lại nơi đó…”
– ———
Ngoại truyện Lý Chuẩn – Thập nương tử:
Cành cây chằng chịt của đại thụ bị người kéo xuống làm trái cây đỏ tươi treo ở đầu cành ào ào đung đưa. Một bàn tay nhỏ vươn ra, khó khăn lắm mới chạm tới chùm quả màu đỏ.
Cành cây quá dẻo, hắn đã ép cong cành cây nhưng vẫn không thể bẻ gãy, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, hắn lại rướn người về phía trước.
“Áaaa.” Chân dẫm không, đột nhiên mất trọng tâm, sau đó là trời đất quay cuồng.
Hắn lăn một vòng ngã xuống đất, bàn tay và đầu gối đều đau rát, hạt sương đọng trên lá cây mềm mại cọ đầy mặt hắn.
Hắn lật người, khuôn mặt bánh bao tức phồng lên, nằm ngửa nhìn trời, quả màu đỏ kia vẫn yên ổn treo trên cành, như thể đang chê cười hắn.
“Ôi chao, Tiểu Thiếu gia.” Nhũ mẫu hô to chạy tới, sờ cánh tay và chân hắn, lo lắng hỏi: “Để nhũ mẫu xem xem có làm sao không?”
Hắn chớp mắt lắc đầu.
Ống quần được cuốn lên, đầu gối cọ rách một mảng, vết thương đỏ tươi nhìn mà giật mình, nhũ mẫu xuýt xoa một tiếng: “Thiếu gia à…”
“Suỵt.” Hắn đẩy cánh tay cường tráng của bà ra, nghiêm túc thương lượng: “Đừng nói cho cha mẹ.”
Nhũ mẫu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Được rồi, trèo cây làm gì, nguy hiểm như vậy….”
Hắn cười chỉ vào cây: “Phương muội muội muốn cái quả màu đỏ kia.”
Tiểu muội muội đó thân thể yếu ớt, chỉ có thể ngắm nhìn qua cửa sổ, hắn muốn hái một chùm bỏ vào lọ, cho nàng nhìn rõ hơn.
“Nàng chỉ nói đùa thôi, con thật đúng là…” Cậu bé trước mặt có một đôi mắt đen lấp lánh như đá quý, vừa vô tội vừa thuần khiết, làm bà không nỡ trách cứ tiếp: “Nhũ mẫu đi lấy thuốc bôi cho con nhé?”
“Vâng.”
Nhũ mẫu vừa đi, bắp chân hắn chợt bị thứ gì đẩy nhẹ, cúi đầu xuống, bên cạnh chân hắn có một thứ lông xù màu nâu đang húc đầu vào chân hắn.
Hắn rụt chân lại, nghiêng người thích thú ngắm nhìn.
Con vật nhỏ ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt lông xù có một đôi mắt rất sáng, đuôi mắt nhếch lên, trong cái miệng nhòn nhọn ngậm một chùm trái cây lớn màu đỏ tươi.
Hắn thử duỗi tay cầm lấy cành cây.
“… Ngươi mang trái cây đến cho ta sao?”
Nó dường như có thể hiểu tiếng người, nghe vậy há miệng để hắn dễ rút ra hơn, đồng thời khẽ li3m hàm răng sắc nhọn.
Hắn đùa nghịch trái cây trong tay, yêu thích không thôi: “Cám ơn ngươi.”
Con vật lông xù đó trông thật đáng yêu, hắn vươn tay muốn sờ, nó lùi lại một bước né tránh, cái đuôi to xù lông quét vài vòng mang theo lá khô trong bụi cỏ, ở phía xa nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời như muốn nói gì.
“A… vậy ta không sờ.” Hắn thất vọng rút tay lại, suy nghĩ một chút, cúi người nghiêm túc nhìn mặt nó: “Ngươi chờ ta một chút có được không?”
Đôi mắt của nó bỗng sáng rực, đôi tai mềm mại giật giật, yên tâm nằm xuống, không chớp mắt nhìn hắn.
Hắn chạy tới chạy lui trong bụi cỏ, chạy mười mấy phút, mới thở hổn hển trở về, trong tay nắm một bó hoa dại nhiều màu sắc, khoanh chân ngồi bên cạnh cục bông, cúi đầu cẩn thận vụng về kết hoa lại với nhau, hoa đều đã héo rũ, chóp mũi đầy mồ hôi.
“Xong rồi.” Hắn nhẹ nhàng đội chiếc vòng hoa nhiều màu sắc lên đầu nó, sau đó vươn tay vén lỗ tai mềm mại của nó ra.
Cơ thể nó rung mạnh lên một cái, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thật là đẹp.” Tiểu nam hài nằm trên cỏ, chống cằm nhìn nó, một đôi mắt dịu dàng và ngây thơ: “Cái vòng hoa này tặng cho ngươi đó, Hồ ly muội muội.”
– ——-