“Cũng không phải.” Trần Cảnh Thâm nói, giọng đều đều, “Có việc khác.”
Vương Lộ An khá tò mò với cuộc sống cuối tuần của học sinh giỏi, thuận miệng hỏi: “Việc gì?”
“Giống cậu ấy.” Trần Cảnh Thâm chỉ bút về phía người bên cạnh.
Bộp!
Dụ Phồn trượt tay, quyển sách giáo khoa vất vả lắm mới lôi ra được rơi xuống đất.
Cậu cúi đầu nhặt, sau đó còn rề rà phía dưới mặt bàn một lúc lâu mới chậm rì rì ngẩng đầu lên, dựng sách giáo khoa che mặt mình.
Vương Lộ An tìm lại được giọng nói: “Học sinh giỏi cũng hẹn…”
“Không biết.” Dụ Phồn lạnh nhạt ngắt lời, “Không biết gì hết, đừng có hỏi tao.”
Những người khác đều tỏ ra vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Chỉ có Chương Nhàn Tịnh chống khuỷu tay trên lưng ghế, xoay người lại, ánh mắt thăm dò đảo một vòng quanh cậu và Trần Cảnh Thâm, vừa nhíu vừa nhăn mày, vẻ mặt đầy sự hoài nghi.
–
Thứ bảy. Trần Cảnh Thâm vừa đến rạp chiếu phim đã nhìn thấy cậu trai đứng trước quầy mua đồ.
“Hai ly Coca? Hay là bạn thêm năm tệ để lấy một phần bắp rang nhỏ nữa đi.” Người bán hàng chỉ vào thực đơn, “Đây là suất ăn tình nhân ở chỗ chúng mình đấy.”
Dụ Phồn đang cúi đầu nhắn tin, cậu định nói không cần, nhưng nghe thấy cậu cuối cùng thì dừng lại.
Cậu ngước mắt lên, giọng điệu do dự: “…Suất tình nhân?”
“Đúng vậy, mình thấy bạn mua vé cặp, mua suất ăn tình nhân sẽ được giảm giá.” Người bán hàng cười, “Hay là bạn hỏi đối phương xem có ăn bắp rang không?”
Dụ Phồn nhíu mày cân nhắc hai giây, sau đó cúi đầu gõ chữ: “Để tôi hỏi đã.”
“Không ăn.”
Trả lời nhanh thế? Cậu còn chưa kịp gửi đi…
Dụ Phồn khựng lại, quay đầu lại với vẻ mặt vô cảm: “Ai hỏi cậu?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Thế cậu hỏi ai?”
“Ví điện tử.”
Người bán hàng: “…”
Cô đang do dự không biết có nên giới thiệu thêm suất đặc biệt không thì thấy cậu trai tóc dài hơn quay đầu, ném điện thoại vào trong túi, xoa mũi nói với mình, “…Hai cốc Coca, không lấy suất ăn.”
Số lần Dụ Phồn đến rạp chiếu phim xem phim chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước đây có người dẫn cậu đến xem, sau khi người nọ đi rồi, cậu không bao giờ đi xem nữa. Cậu không kiên nhẫn ngồi yên được, cũng không thích ngồi cạnh những người xa lạ.
Vì vậy đây là lần đầu tiên cậu biết trong rạp chiếu phim còn có cái kiểu ghế ngồi như thế này.
Phòng chiếu phim rất nhỏ, có ghế sô pha đôi màu xám, vì để tránh người xung quanh nhìn thấy tình huống ở chỗ ngồi, giữa sô pha có một tấm vách ngăn nhỏ.
Cậu ngồi sóng vai với Trần Cảnh Thâm, thầm nghĩ, thế này thì có khác đéo gì ngồi trong tiết học.
Sau đó cậu nhận ra là có. Lúc đi học ít nhất cậu còn có thể nghe giảng và làm bài tập để gϊếŧ thời gian, nhưng đối mặt với một bộ phim dở tệ suốt hai tiếng đồng hồ, cậu thực sự muốn bỏ chạy.
Mở đầu bộ phim là trình bày bối cảnh, vì năm lên bốn nữ chính ăn một viên kẹo của nam chính nên đã yêu thầm nam chính suốt mười bốn năm dù không hề gặp lại.
Chuyện này mà khả thi được à? Ai mà nhớ kĩ được người mình đã gặp năm bốn tuổi? Vả lại, chẳng lẽ không lo rằng suốt mười mấy năm qua nam chính tha hóa hư hỏng đi sao?
Đến đây Dụ Phồn vẫn còn nhịn được. Cho đến khi cậu nhìn thấy lần đầu tiên hai người gặp lại nhau đã cùng trẹo chân, ôm nhau lăn một đoạn trên nền đất, cuối cùng khi xác định được vị trí rồi còn hôn môi nhau, tay cậu đã siết cực kì chặt.
Bên cạnh vang lên tiếng động rất kì lạ, Dụ Phồn đang chịu đựng cái tình tiết phim khó ở kia, quay đầu sang nhìn không kịp phòng bị trước.
Mặc dù giữa các chỗ ngồi có vách ngăn, nhưng cậu cao, liếc mắt qua đã nhìn thấy cặp đôi ngồi bên cạnh đang hôn môi nhau cùng lúc với nam nữ chính của bộ phim.
“…”
Đệt.
Có phải hai người này quên mất bên cạnh còn có người đang ngồi không? Có phải không biết trong rạp chiếu phim có camera không?
Dụ Phồn vốn đang buồn ngủ rã rời dựa vào tay vịn, nghe thấy tiếng động kia, cậu ngước mắt quanh tìm camera trong rạp chiếu phim, nhưng vì tối đen như mực nên chẳng nhìn thấy gì.
Cậu cố kìm nén xúc động muốn rời khỏi đây, ngồi thẳng người dậy, đụng vai Trần Cảnh Thâm.
Khi ở trong lớp học, bọn họ cũng sẽ như vậy. Hai người im lặng kề vai nhau, mỗi khi Trang Phóng Cầm đi tuần tra bên ngoài lớp học, Dụ Phồn sẽ theo bản năng nghiêng người đi trước, giống như ngày thường chơi điện thoại bắt gặp giáo viên đi tuần vậy, vội nhét ngay điện thoại vào trong ngăn bàn.
Một lát sau cậu mới nhân ra —— Hai người con trai ngồi vai chạm vai là chuyện quá đỗi bình thường, có rất nhiều người ngồi như thế.
Song, lúc này đây cậu suy nghĩ lại thật cẩn thận, tiếp theo sau đó luôn là tái phạm.
Mà ở đây thì không được.
Cánh tay cậu dán lấy tay Trầng Cảnh Thâm, điều hòa trong rạp chiếu phim bật rất lạnh, chỉ có chỗ hai người dựa vào nhau là ấm.
Trần Cảnh Thâm cảm nhân được lực đè từ người bên cạnh càng lúc càng nặng, như đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn phải cố gồng.
Vì vậy, hắn cử động cơ thể, để Dụ Phồn dựa thoải mái hơn một chút ——
“Trần Cảnh Thâm.”
Trần Cảnh Thâm dừng lại: “Sao thế?”
“Ở đây có camera.” Dụ Phồn nhìn màn ảnh phim với vẻ mặt lạnh tanh, không biết là đang nhắc nhở hắn hay nhắc nhở chính bản thân mình, “Không thể hôn môi được.”
“…”
Từ “hẹn hò” ấy đã thực sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ Dụ Phồn mấy ngày trời.
Cậu sống được ngày nào hay ngày ấy rất lâu, mấy tuần trời – đối với cậu mà nói – có dậy sớm hay không cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng tuần này ngày nào cậu cũng xem ngày, đúng là trôi qua thật chậm chạp.
Không ngờ cuối cùng chỉ có hai người ngồi sóng vai nhau, chẳng làm được tí gì, đã thế lại còn phải nghe người khác làm, thật là ngu ngốc…
Ngón tay bị tách ra, dán lấy, đan vào. Lời chửi thề trong đầu Dụ Phồn chợt ngừng.
“Ừm.” Trần Cảnh Thâm nói, “Thế nắm tay một lúc.”
“…”
Nhiệt độ cơ thể của Trần Cảnh Thâm cao hơn cậu, ngón tay rất dài, nắm lấy rất thoải mái.
Âm thanh bên cạnh ngừng lại, Dụ Phồn bỗng cảm thấy mình vẫn có thể nhịn được.
Sau khi cố nín nhịn, cậu lại phát hiện ra mặc dù cốt truyện bộ phim này rất dở, nhưng nếu vứt nam nữ chính sang một bên không xem thì từng khung hình đều được quay cực kì đẹp, đến mức chỉ cần chộp được ngẫu nhiên bất cứ một khung hình nào cũng có thể lấy làm giấy dán tường vậy ——
Đại lộ rợp bóng cây nơi nam chính xảy ra tai nạn xe cộ được bao phủ bởi cành lá sum suê, ánh nắng loang lổ.
Nữ chính ngã ngồi trên nền tuyết khi biết rằng mình đã mắc bệnh nan y, tuyết trắng rơi đầy, thuần khiết, thê lương mà tuyệt đẹp.
Sau khi trải qua rất nhiều khó khăn, nam nữ chính phát hiện ra bọn họ là anh em ruột thịt, quyết định chia tay. Trước khi chia tay, bọn họ đến khuôn viên vườn trường nơi gặp nhau lần đầu tiên, dưới trời lá thu bay tán loạn, hai người ôm nhau, nắm tay, tạm biệt.
Thôi, coi như đến đây ngắm phong cảnh vậy.
Người nửa thời gian đầu chỉ ước sao có thể đập vỡ màn ảnh bộ phim ngu ngốc này đã nghĩ như thế.
Bộ phim kết thúc, hai người ra khỏi rạp chiếu phim đầu tiên.
Ba giờ chiều, ánh nắng chói chang. Vừa ngồi hai tiếng trong môi trường tối đen như mực, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Dụ Phồn bị nắng chiếu vào không mở nổi mắt.
Thậm chí cậu còn không nhìn được rõ hoàn cảnh xung quanh, chỉ nghe người bên cạnh nhỏ giọng: “Đến nhà cậu à?”
Dụ Phồn cụp ngón tay, tiếng “Ừm” mơ hồ đã lên tới miệng ——
“Dụ Phồn? Học sinh giỏi??”
Bên phải vang lên tiếng kêu đầy bất ngờ, “Sao hai người lại đi chung với nhau? Không phải đi hẹn hò à??”