“Tôi nghĩ cậu hiểu rất rõ, xã hội sẽ bị chấn động, mọi người sẽ rơi vào khủng hoảng, những thứ không tên xa tầm tay với ấy đang khống chế cuộc sống của bọn họ.”
Nhiễm Văn Ninh đánh gãy lời anh ta: “Chúng ta đang cố để giải quyết những việc này.”
“Lúc cậu giải quyết chúng, cậu đang dựa dẫm vào thứ gì đấy? Sức mạnh của bản thân cậu, hay là dùng mộng cảnh để đi đấu với mộng cảnh?” Người đàn ông nọ hỏi Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Nhiễm Văn Ninh im lặng, bọn họ đang dùng mộng cảnh để đấu lại mộng cảnh, mà mộng cảnh lại chính là nơi bắt nguồn của mầm mống nguy hiểm này.
“Cậu có đảm bảo được không, rằng ai tiến vào mộng cảnh, đạt được sức mạnh, cũng đều sẽ đi về một phương hướng chính xác? Nếu như loại người đi chệch hướng kia xuất hiện, cậu phải làm sao?”
Người đàn ông kia nhảy xuống, đi đến bên cạnh Nhiễm Văn Ninh, “Có thể cậu chưa từng gặp qua những người chịu ảnh hưởng từ mộng cảnh rồi đạt được một sức mạnh to lớn, nếu cậu gặp được loại người như vậy, cậu sẽ nhận ra rằng việc nắm giữ sức mạnh là một chuyện đáng sợ đến nông nỗi nào, ấy thế mà các cậu vẫn đang thử nghiệm tới lui ở trong mộng không ngừng nghỉ như thế.”
“Nếu như chúng ta không có sức mạnh, làm sao chúng ta có thể đối phó những người kia được?” Nhiễm Văn Ninh hỏi ngược lại anh ta.
Người đàn ông hơi mở mắt, đáp lời cậu: “Chuyện này lại càng cần phải hạn chế hơn như thế nữa, nhưng chính mộng cảnh cũng không hề có giới hạn, cho dù có là kẻ đáng sợ nhất đi vào thì chúng vẫn hoan nghênh người ta như thường thôi. Chúng ta thăm dò mộng cảnh càng nhiều, số lượng của mộng cảnh cũng sẽ càng tăng, sau này, cậu có thể sẽ nhận ra rằng ngưỡng cửa của một số mộng cảnh lại thấp đến mức khiến cho người ta khó hiểu.”
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy người này nói rất có lí, hiểu biết của anh ta về mộng cảnh sâu sắc hơn nhiều so với bản thân cậu. Nhiễm Văn Ninh nói: “Anh giống người trong nghề, lại không giống như người trong nghề.”
Người đàn ông đáp lời Nhiễm Văn Ninh: “Cái này thì phải xem bản thân cậu định nghĩa người trong nghề như thế nào rồi, nếu chỉ cần nắm giữ năng lực của mộng cảnh, đồng thời hoạt động trong mộng cảnh, như vậy thì tôi là người trong nghề, nếu như cần phải lãnh nhiệm vụ, làm nhiệm vụ, thì tôi lại không phải. Tôi có quyền tự do rất lớn.”
Không lẽ người đàn ông này đang ám chỉ rằng anh ta đã từ chức sao? Đánh giá sơ bộ cách dùng từ của anh ta xong, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy anh ta hẳn đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp. “Anh là người của chi nhánh nào?” Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình chưa hề thấy qua khuôn mặt này trong vườn Tây.
Người đàn ông suy nghĩ một chốc, sau đó trả lời: “Đội thứ tư. Thế nhưng bây giờ thì lại không phải.” Anh ta vỗ vai Nhiễm Văn Ninh, nói tiếp: “Cậu rất thông minh, cũng rất có tiềm năng, chỉ có một điều, cậu còn chưa hiểu rõ về mộng cảnh, bình thường trừ đi làm nhiệm vụ ra thì cũng nên suy nghĩ thêm một chút.”
“Tôi còn phải đi giải quyết một ít chuyện trong cái mộng cảnh này, không thể trò chuyện thêm với cậu được nữa.” Người đàn ông đi đến giao lộ, quay đầu nói thêm một câu với Nhiễm Văn Ninh: “Mong rằng trong lần gặp sau, chúng ta vẫn còn có thể trò chuyện được như thế này.”
Sau đó, anh ta biến mất trước mặt Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh sững sờ tại chỗ rất lâu mới lấy lại được tinh thần, cậu nhận ra mình đã bị anh ta dẫn đi rất xa, cậu đi lệch ra khỏi kế hoạch ban đầu của mình rất nhiều, thậm chí ngay cả tâm trí của cậu cũng đầy ắp lo âu về những chuyện anh ta vừa nói cho bản thân cậu nghe.
Cậu nhéo bắp đùi của mình một cái, nói với bản thân mình rằng mình nên lo chuyện trước mắt trước, bây giờ mình còn chưa biết tình trạng của mấy người Trì Thác ra sao cả. Sau đó, cậu thắp nhang dò đường một lần nữa, tiếp tục tìm kiếm đồng đội mình.
Tuy Nhiễm Văn Ninh có cảm nhận được ý thức của đồng đội mình, nhưng cậu cũng không thể làm thế khi khoảng cách giữa họ quá xa, hơn nữa, cậu chỉ cần ở gần họ trong một phạm vi nhất định là có thể không cần dùng đạo cụ nữa, hiện nay cậu đã cách một đồng đội không xa lắm.
Người đàn ông kia tạm biệt Nhiễm Văn Ninh xong, bèn dừng lại trên một khu đất trống. Một tờ giấy trắng hạ xuống từ trên không trung, anh ta vươn tay bắt lấy nó. Đây là thứ được cụ hiện nhờ năng lực ý thức thuộc về một người đàn em của anh ta.
“Ừm… Mất thêm một người ở bậc thứ hai à. Được rồi, ả quá ỷ lại vào cái mộng cảnh này, ra khỏi đây thì chẳng là cái thá gì cả.” Nghiêm Húc nói xong, tiện tay ném tờ giấy kia một cái, tờ giấy bị ném lên không trung, tan ra thành vô số mảnh vỡ.
Việc mộng cảnh này bị người bên phái cấp tiến biết được là một chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng trước đó, bọn họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, năng lực của mộng cảnh này đã được một người thích hợp nắm giữ. Bọn họ chiếm được quyền ưu tiên trong cái mộng cảnh này.
Nhưng thường thì các đội ngũ được phái cấp tiến phái vào trong những loại mộng cảnh khó nhằn như thế này sẽ có chất lượng rất cao. Những thành viên đặc biệt trong số họ đã có tên trong danh sách người quan trọng. Còn về chuyện mà bọn người nọ muốn làm với cái mộng cảnh này, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, dù cho cái mộng cảnh này có tự thức giấc đi chăng nữa, nó cũng sẽ đi vào trong mộng lần thứ hai thôi, vì nó vốn mang đặc tính của “Kịch liệt” mà.
Nhiệm vụ lần này của người đàn ông nọ là giải quyết kẻ khai thác bậc thứ nhất trong tờ danh sách kia.
Trước đó, anh ta có giải quyết một người trong nghề. Người nọ đơn phương độc mã hành động, càng có cảm giác như là một người dẫn đường hơn. Năng lực của người nọ rất đặc biệt, nếu như cậu ta không có thực lực gần với người bậc thứ nhất, người đàn ông này hẳn là đã thành công trong việc ép cậu ta khai ra tin tức về cái mộng cảnh kia.
Thật là đáng tiếc… Loại năng lực có thể khống chế niềm tin của ý thức như kia, nếu như bắt được về tay, không biết họ có thể giải quyết biết bao nhiêu chuyện nan giải. Nghiêm Húc tiếc nuối trong chốc lát, sau đó tiếp tục đi về phía tầng thứ hai của “Đô thị hoang phế”.
…
Lúc tiểu đội “Ánh sáng” vẫn còn ở trung tâm mua sắm nọ, Giang Tuyết Đào là người ở vị trí bết bát nhất toàn đội, hắn vừa phải trốn sinh vật số 5, vừa phải trốn những con ma nơ canh kia nữa.
Trì Thác cách hắn rất gần, anh nhìn thấy tình hình của Giang Tuyết Đào không ổn, bèn vội vã dùng năng lực của chính mình. Trong nháy mắt khi anh vừa mới phát động năng lực của mình, sinh vật số 5 dường như đã bị thứ gì đó kích thích một cách vô cùng mãnh liệt.
Trì Thác trông thấy một bóng người xuất hiện bên trong mặt đao của sinh vật kia.
“Tìm được anh rồi.” Một giọng nói lạnh lẽo truyền vào trong tai Trì Thác.
Sau đó, anh bị lưỡi dao đập bay đi ra ngoài rất xa. Thật ra, người bị thương nặng nhất trong số mọi người là Trì Thác, anh bị lưỡi dao kéo đi một khoảng cách rất lớn, trực tiếp văng ra khỏi khu mua sắm, bay vào trong một khu nhà ở bên cạnh.
Trì Thác đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người mình, sau đó mới nhìn về bóng người kia. Anh của trước đây luôn treo lên một nét mặt lười nhác không có sức lực, nhưng bây giờ, lúc nhìn về phía người kia, ánh mắt anh đã trở nên đáng sợ vô cùng.
“Mi cũng không là con người nữa…” Anh nói với bóng người kia như vậy.
Bóng người kia bước lên phía trước. Nếu như thứ này lúc nhìn từ xa trông còn có chút giống người thì bây giờ lại thật sự không hề giống với một con người, nó càng giống một con quái vật hơn. Nó chỉ còn có mỗi phần đầu là còn giống với một nhân loại, là một khuôn mặt nữ sinh hơi gầy gò, còn được đắp một lớp phấn son dày cộm chuyên dùng cho việc biểu diễn.
Thân thể của cô gái này là một hỗn hợp gồm kim loại và gốm sứ, trông rất giống một con búp bê làm bằng gốm, nhưng cô ta không đáng yêu một chút nào cả, tất cả những loại trang sức trên người cô ta đều là những loại vũ khí lợi hại, ví dụ như chiếc váy mà cô ta đang mặc, từng tầng váy của nó đều được làm từ những con dao kim loại bén ngót.
Cô ta nghe được lời của Trì Thác, bèn giải thích: “Xin lỗi vì đã hù dọa anh, không chế năng lực này là một việc rất không dễ dàng.” Sau đó, cô ta thu hồi năng lực của mình, trở lại thành dáng vẻ một người bình thường, là một cô gái nhỏ đang mặc một chiếc váy múa xếp tầng màu đỏ.
“Anh và năng lực của tôi không bài xích nhau lắm, cho nên lúc anh dùng nó, tôi đã biết rằng anh rất mạnh mẽ rồi, chắc anh là một kẻ khai thác ở bậc thứ nhất nhỉ.”
Trì Thác nhìn cô gái nọ, hỏi: “Em muốn khiến tôi lạc lối ở trong này đúng không?”
Cô gái kia thật thà đáp: “Nếu được như thế thì không thể tốt hơn được nữa, nhưng tôi có thể chưa đạt đến được một trình độ như anh. Vì vậy, tôi chỉ có thể cố gắng hết mình mà thôi.”
“Em thật là khiêm tốn quá, đây là mộng cảnh sân nhà của em cơ mà, lúc này mà em không cố gắng hết mình thì lần sau cũng không có cơ hội đâu.” Trì Thác dứt lời, rút ra cây súng kia, sau đó nã phát súng đầu tiên về phía cô gái nọ.