“Thuỷ Triều dâng, nếu không phải quần áo của nữ hài mắc vào lưới câu của ngư dân nói không chừng đã sớm….”
Lâm Yêm nhanh chóng kéo cửa xe bước ra, Tống Dư Hàng theo sát phía sau nàng nắm chặt cổ tay nàng kéo người trở lại.
Lâm Yêm giãy giụa đẩy vai cô, đôi mắt hai người chực đỏ ngầu.
“Lâm Yêm bình tĩnh, em phải bình tĩnh!”
Lâm Yêm cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng dùng sức đẩy cô ra: “Bình tĩnh? Chị muốn tôi thế nào bình tĩnh?! Khốn khiếp thi thể Bạch Linh nằm ở đó tôi làm sao có thể bình tĩnh?!!!!”
Gió biển dần nổi lên, thổi bay mái tóc rối bời.
Lâm Yêm một lúc rống xong mới ngửa đầu bức nước mắt chảy ngược trở vào, xoay người vuốt mặt nhìn về phía bờ biển.
“Tránh ra!” Nàng giận dữ xô đẩy mấy nhân viên trục vớt, quỳ xuống bên thi thể của Bạch Linh, nhìn gương mặt quen thuộc như phảng phất nghe thấy giọng nàng bên tai gọi ” Tỷ tỷ “.
“Đừng…. đừng đánh em…. em đã gặp cô ấy….”
“Tỷ tỷ, chị không sao chứ?”
“Sao em lại tới Bar Milan làm việc?”
“Ban ngày em đi học nên buổi tối muốn kiếm thêm, tiền làm thêm một tháng đủ trang trải học phí.”
“Cầm, tỷ tỷ cho em món quà.”
Nàng nhét thẻ ngân hàng vào trong túi nữ hài, nữ hài có chút sợ hãi sửng sốt, có chút giống bản thân nàng lúc nhỏ, chỉ bởi vì được ba quan tâm khen ngợi vài câu mà sợ hãi mình không xứng với lời khen tặng đó.
Sau sự vui mừng chính là áp lực của sự tự ti.
Mà cuối cùng Lâm Yêm đã nói với nàng những gì?
“Báo đáp thì không cần, tỷ tỷ không thích dây dưa nhiều chuyện.”
Trong nháy mắt gương mặt nữ hài lộ nét u buồn mất mát.
Nếu ngày đó nàng để lại tên cùng cách thức liên lạc cho Bạch Linh, dành cho đứa nhỏ sự tôn trọng lẫn tín nhiệm thì trong lúc tuyệt vọng nhất, trong lúc gặp nguy hiểm có phải không người mà đứa nhỏ đầu tiên nhớ đến chính là nàng? Là người mà nó luôn miệng gọi ” Tỷ tỷ “.
Và nếu như vậy…. có thể Bạch Linh đã không chết….
Lâm Yêm muốn giơ tay vuốt ve nhưng nhìn thấy gương mặt trắng xác không chút huyết sắc lại rụt trở về, nàng nghiến răng, giãy giụa, đôi vai kịch liệt run rẩy.
Tống Dư Hàng đuổi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, đặt tay lên lưng nàng giống như tự làm dịu chính mình an ủi nàng.
“Lâm Yêm, không phải lỗi của em.”
Lâm Yêm thút thít mũi hất tay cô ra, chỉ nháy mắt nhưng Tống Dư Hàng đã phát hiện được vết tích nước mắt còn lưu lại.
Lâm Yêm hít một hơi thật sâu mở rương khám tra lấy bao tay đeo vào: “Tránh ra đi, chúng ta không có thời gian tưởng nhớ u buồn, nên làm chuyện mà chị nên làm.”
Cảm xúc của Lâm Yêm du tẩu giữa hai thái cực, không phải cực kỳ kích động thì chính là vô hạn bình tĩnh.
Nhưng Tống Dư Hàng biết, kỳ thật cực độ phẫn nộ mới chính là nàng.
Hiện tại nàng cần phải cưỡng bách bản thân bĩnh tĩnh để nghiệm thi trong khi sâu trong nội tâm thống hận dâng lên đỉnh điểm.
Giống như sợi tơ căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa.
Có những lúc Tống Dư Hàng thật sự hy vọng nàng có thể khóc ra, nhưng không phải lúc này.
Một người dẫn đầu tổ kỹ thuật điều tra, một người là chỉ huy tối cao ở hiện trường, nếu các nàng hoản loạn chỉ khiến hung thủ càng bắt được sơ hở thừa cơ trót lọt.
Cho nên dù trong lòng cô cực kỳ phẫn nộ, bi thương, thống hận nhưng cô chỉ vỗ vai Lâm Yêm đứng lên, ánh mắt được rột rửa từ máu và nước mắt trở nên sáng rực sắc bén.
Cô nói: “Lâm Yêm, tôi sẽ chính tay kết thúc sinh mạng hắn, chờ vụ án kết thúc mời em uống một bữa được chứ?”
Lâm Yêm cúi đầu nhịn không được muốn cười nhưng vẫn còn đó sự nghẹn ngào, nàng dùng một bên vai áo sạch quẹt lau nước mắt, tránh việc chúng rơi xuống làm ô nhiễm thi thể.
“Được, không say không về.”
Lúc nhân viên đội điều tra kỹ thuật bọc thi thể đưa lên xe, Lâm Yêm thoáng quay đầu nhìn lại.
Tống Dư Hàng cũng đang nhìn nàng.
Hai người yên lặng nhìn nhau, gió biển cuồn cuộn nổi lên mang theo hương vị muối biển ẩm ướt.
Lâm Yêm môi hé mở tạo khẩu hình: • Cẩn thận.
Tống Dư Hàng đeo găng tay da hở ngón, khép ngón trỏ và ngón giữa giơ lên ngang Thái dương, mỉm cười tiêu sái đáp lại nàng, là muốn nàng hãy yên tâm.
Sau đó cô lập tức lấy lại sự tinh tường trong ánh mắt, ra lệnh cảnh đội xuất phát, đi đến địa điểm xác định tiếp theo.
Hai chiếc xe ngược hướng nhau, dấng thân vào chiến trường của mỗi người.
•
Quá trình giải phẫu lập tức được thực thi.
Tất cả cách thức lẫn phương diện kỹ thuật đều là manh mối quan trọng giúp cho quá trình điều tra phá án, trường hợp này cũng không ngoại lệ.
Từ lúc bắt đầu học Pháp y, Lâm Yêm luôn tin vào định luật trao đổi giống như Tống Dư Hàng tin rằng ‘ Trên thế giới không tên tội phạm nào hoàn mỹ ‘.
Những nơi hắn đặt chân tới, những thứ hắn từng chạm qua, tất cả những thứ mà hắn để lại không chỉ dấu vân tay, dấu chân, tóc, sợi quần áo trên người, những mảnh kính vỡ mà hắn chạm vào, những công cụ mà hắn bỏ đi, hắn cạo đi lớp sơn, máu hay nước bọt hắn bỏ lại…. cho dù hắn không hề ý thức được điều đó nhưng đó là những nhân chứng căm lặng để chống lại hắn.
Thời điểm Lâm Yêm gấp rút giải phẫu thi thể Bạch Linh, cô thậm chí nhớ lại câu nói đầu tiên mà giáo viên đã nói trong giờ giải phẫu.
Miệng nàng nói nhưng bản thân nàng không hề nhận thức được điều đó.
Đoạn Thành chỉa ống kính máy quay, đưa gần sát vào nàng: “Bạch Linh…. nói cho tôi….. cho tỷ tỷ biết…. nói cho chị biết những gì mà em chưa kịp nói…. nói cho chị biết người đó là ai….”
Đoạn Thành ngẩn ra nhìn hốc mắt nàng đỏ bừng, ánh mắt dưới chiếc mũ vải cùng mấy sợi tóc mái lưa thư sâu thẳm phức tạp.
“Pháp y Lâm….”
Lâm Yêm dùng kéo cắt đường chỉ khâu rất chuyên nghiệp ở bụng thi thể, lập tức chất nhầy chứa máu cùng các mảnh nội tạng bị cắt nhỏ trào ra khiến Đoạn Thành kinh hãi lui về sau vài bước.
Hai tay Lâm Yêm chống lên bàn giải phẫu, kịch liệt thở dốc, đôi mắt căng chặt muốn nứt ra: “Nói với Tống Dư Hàng, tôi biết hung thủ là ai, không phải Dư Tân Diệp, chính là Lý Dương!”
•
“Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?”
Người đàn ông bị hỏi lắc lư ly rượu đỏ nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố.
“Phải, tôi đang muốn nhìn xem cô ta có thể làm được gì.”
“Không sợ tôi giết cô ta?”
“Ngươi nếu có năng lực thì thử đi.”
Nam nhân xoay người. Rời đi, chiếc áo choàng màu đen xoẹt qua bên người hắn mang theo mùi máu tanh nồng.
Người đàn ông nhíu mày ghét bỏ, nâng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Còi xe cảnh sát ở ngay dưới lầu.
•
Phòng giải phẫu.
Đoạn Thành cầm điện thoại áp bên tai Lâm Yêm, Lâm Yêm không dừng lại động tác lấy ra thứ gì đó.
“Phải, hai quả thận đã biến mất….”
Tống Dư Hàng cắn răng: “Tại sao em xác định đó là Lý Dương chứ không phải Dư Tân Diệp?”
Sở dĩ nàng cảm thấy hung thủ là Lý Dương chứ không phải Dư Tân Diệp là bởi vì Lý Dương không có động cơ giết chết Lý Hải. Thứ nhất – Lý Hải là anh ruột của hắn, thứ hai – nếu nàng là Dư Tân Diệp, vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết vậy mà vợ hắn lại phản bội hắn, còn bỏ lại con gái nhỏ theo người đàn ông khác thì bất kể người đàn ông bình thương nào cũng không thể chịu đựng được huống chi là bảy tám người bị chôn vùi dưới quặng mỏ, sống trong bóng tối lâu như vậy, không có nước không có thức ăn, triệt để bị giam cầm có thể bệnh tật bất cứ lúc nào, cho dù hắn ta còn sống nhất định sẽ mắc phải chướng ngại tâm lý.
Đó có thể là nguyên do chính cho hành vi giết người biến thái của hắn.
Lâm Yêm nghe cô nói xong lắc đầu: “Chị quên rồi sao, dì Dư đã từng nói Lý Hải cùng Lý Dương đều học Y, trưởng tôn nhiều đời làm bác sĩ, Lý Hải thi đậu đại học Y, Lý Dương lại nghỉ học giữa chừng, nếu không có chút kiến thức y học thì việc mổ và khâu vết thương thực chất không thể làm được!”
Tống Dư Hàng chuyên chú lắng nghe, cô lấy bản đồ ra, gấp giọng nói.
“Nói cách khác, hắn có nền tảng y học nhất định, như vậy hắn cũng phải biết rằng dụng cụ cấy ghép nội tạng phải tuyệt đối vô trùng, vậy thì khả năng nơi mà hắn xuất hiện chính là….”
Tống Dư Hàng đặt cây bút trên bản đồ vẽ một vòng tròn.
“Tăng cường canh phòng các bệnh viện, hắn vừa mới cắt quả thận của nạn nhân, để bảo đảm nó bộ phận cấy ghép còn hoạt động hắn phải nhanh chóng tiến hành cấy ghép, cho nên phạm vi hoạt động của hắn không vượt khỏi địa phận Giang Thành.”
Tầm mắt Tống Dư Hàng hướng ra ngoại thành, Lâm Yêm nghe thấy giọng nói của cô văng vẳng bên tai mình: “Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức xuất phát, địa điểm hướng đến là các bệnh viện ở ngoại thành, nếu kẻ tình nghi có dấu hiệu chống trả có thể bắn gục tại chỗ!”
Môi Lâm Yêm cong lên sự vui mừng, nhưng không chờ nàng cao hứng quá lâu, bàn tay vừa tiến vào khoang ngực bất ngờ sửng sốt.
Nàng không thể tin được, dùng dao phẫu thuật rạch một đường khoét sâu, dùng kềm cắt đoạn xương sườn, lồng ngực lẫn khoang bụng nháy mắt bại lộ trước mắt nàng.
Đoạn Thành nghiêng ống kính máy quay bị doạ sợ lui lại mấy bước đụng phải khay đựng dụng cụ, sắc mặt tái nhợt chỉ tay lên bàn giải phẫu, một lúc lâu cũng không nói một câu trọn vẹn.
“Nội…. nội tạng đâu….”
bên dưới lớp xương ngực của thi thể hoàn toàn bị khoét rỗng, cảnh tượng vừa âm trầm lại khiếp đảm.
Lâm Yêm siết chặt khớp hàm, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng mình chạm nhau.
Là run rẩy, sợ hãi xen lẫn phấn khích.
Đôi đồng tử bị thù hận nhuộm đỏ màu máu.
Nàng gằng từng chữ một: “Là ngươi…. ngươi đã trở lại rồi sao….”