Kỷ Thiên Thiên nhấc chén: “Thiên Thiên kính ba vị một chén trước”.
Tiểu Thi thoái ra ngồi sau lưng Kỷ Thiên Thiên, theo hầu sát cạnh.
Bọn Yến Phi liền nâng chén, ai ai cũng đều cạn sạch.
Cao Ngạn phấn chấn: “Thật là hảo tửu, gần sánh được với Tuyết Giản Hương của Đệ Nhất lâu”.
Kỷ Thiên Thiên đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng lên, càng làm cho nàng kiều diễm hơn nữa, có vẻ như tự nói với mình, tiếp miệng: “Đệ Nhất lâu của Biên Hoang Tập?”. Cao Ngạn hưng phấn hỏi: “Thiên Thiên không ngờ biết tới Đệ Nhất lâu của Biên Hoang Tập?”.
Kỷ Thiên Thiên liếc hắn một cái, nhẹ nhàng đáp: “Cả lão bản của Đệ Nhất lâu là Bàng Nghĩa, nô gia cũng biết mà”. Tiếp đó nhìn Yến Phi chu miệng cười tươi, long lanh mắt dịu giọng: “Yến công tử còn mỗi ngày ở trên lầu hai của Đệ Nhất lâu, ngồi ở cái bàn dành riêng cho người, uống Tuyết Giản Hương mà Đệ Nhất lâu cung ứng miễn phí”.
Cao Ngạn bị đôi mắt đẹp của nàng buông rời, lập tức hồn phách lìa khỏi xách, không biết bay tới đâu rồi.
Yến Phi cũng nổi hứng, lòng kêu lợi hại, bất cứ biểu tình và thần thái nào của nàng cũng đều lôi cuốn đến cực điểm, quả là vưu vật trời sinh, không lạ gì đứng đầu Tần Hoài. Lưu Dụ cũng nhìn đến hoa mắt bối rối, nhịn không được nhập bọn: “Thiên Thiên tiểu thư có phải thường giả trang đến Biên Hoang Tập dò thám tin tức?”.
Kỷ Thiên Thiên đôi mắt trào dâng thần sắc nóng rực làm cho người ta khó lý giải, mục quang dõi ra đêm sao ngoài cửa sổ, đáp ôn nhu vô hạn: “Biên Hoang Tập là địa phương thần bí mà Thiên Thiên khao khát nhất trước mắt, may là hạnh vận giáng lâm lên người Thiên Thiên, vì đêm nay Thiên Thiên sẽ lên đường đến Biên Hoang Tập”.
Yến Phi, Cao Ngạn và Lưu Dụ nghe vậy đều trợn mắt há mồm, đưa mắt nhìn nhau. Cao Ngạn nuốt một ngụm nước miếng, gian nan lắm mới lên tiếng được: “Đêm nay?”.
Kỷ Thiên Thiên mục quang quay lên mặt hắn, thản nhiên như không có chuyện gì: “Đương nhiên là đêm nay, tất cả bọn ta cùng ngồi chung một thuyền”.
Cao Ngạn hai mắt chớp chớp, thoát miệng: “Bà mẹ ta!”.
Yến Phi lòng kêu hỏng rồi, nghiêm mặt trầm giọng: “An công biết chuyện này chứ?”.
Kỷ Thiên Thiên trước hết hướng về phía Tiểu Thi thị ý đem đồ ăn lên, sau đó dịu dàng đáp: “Cha nuôi trước giờ đâu có lo cho tôi, thường nói, chịu nhận người ta lo cho thì không phải là Kỷ Thiên Thiên. Ông biết tôi sẽ ly khai Kiến Khang, nhưng đương nhiên không biết tôi đi Biên Hoang Tập, còn tùy vào các người có muốn đi chung không”.
Lưu Dụ và Yến Phi bắt đầu minh bạch Kỷ Thiên Thiên vì sao lại đối đãi bọn họ như vậy, bởi vì nàng từ bên Tạ An tất đã biết Yến Phi và Cao Ngạn đêm nay lập tức lên đường đi Biên Hoang Tập, cho nên muốn làm tròn mộng mơ ấp ủ mà theo bọn họ đi.
Cao Ngạn vẫn đang kêu mẹ cha trong lòng, có thể gặp mặt Kỷ Thiên Thiên một lần đã là ông trời mở mắt, hiện tại còn có thể dẫn Kỷ Thiên Thiên “mang về” Biên Hoang Tập, vậy thì còn gì hay bằng?
Yến Phi hỏi: “Thiên Thiên tiểu thư có biết ta và Cao Ngạn chuyến này về Biên Hoang Tập là đem mạng đi đánh nhau không? Thiên Thiên tiểu thư là mỹ nhân yếu đuối không ra gió được, phong hoa tuyệt đại như vậy, Biên Hoang Tập lại là hiểm địa cường quyền võ lực, có khác gì là chui mình vào đầm sâu đầy cá sấu, Thiên Thiên tiểu thư có đắn đo kỹ chưa?”.
Kỷ Thiên Thiên cười tươi tắn, dịu giọng: “Người không phải là bảo tiêu xuất sắc nhất Biên Hoang Tập sao? Mướn người thì tốn bao nhiêu tiền? Xin cứ nói rõ giá!”. Yến Phi gần như hết hơi, chỉ Cao Ngạn: “Đều là ngươi gây ra họa! Mau khuyên Thiên Thiên tiểu thư bỏ qua ý đó đi”.
Cao Ngạn lập tức bán đứng Yến Phi, mừng rỡ nói: “Thiên Thiên nàng thật có nhãn quang, Yến đại hiệp của bọn ta chính là muốn về Biên Hoang Tập làm người có quyền uy nhất, có sự bảo hộ của y, Biên Hoang Tập bảo đảm sẽ đủ kích thích vui chơi”.
Kỷ Thiên Thiên vui vẻ thốt: “Sự tình quyết định như vậy đi! Bọn ta uống một chén vì Biên Hoang Tập!”.
Cao Ngạn là người đầu tiên nâng chén, mới phát giác là chưa châm rượu, còn Tiểu Thi đã đi xuống lầu xử lý vụ đồ ăn, cho thấy dĩ nhiên là hắn thần hồn điên đảo, đầu óc mê muội.
Kỷ Thiên Thiên yêu kiều đứng dậy, cầm hồ rượu dời động gót sen, kéo theo một hương thơm thanh xuân khang kiện, đến trước Lưu Dụ vài bước, quỳ gối ngồi lên bắp chân, tươi cười châm rượu cho Lưu Dụ một cách khả ái.
Ở xa nhìn sắc đẹp đã xán lạn, càng gần càng đẹp hơn nữa! Hơi thở thơm tho dụ hồn, da thịt trong ngần như mỹ tửu rót vào chén. Tươi đẹp thiên nhiên, dáng nét yêu kiều đường cong tuyệt mỹ, ai có thể không gục ngã chứ?
Bất quá, định lực của Lưu Dụ hiển nhiên cao hơn Cao Ngạn xa, mục quang lần theo gương mặt tươi tắn của nàng lần đến cái cổ thon dài ưu mỹ như thiên nga lộ ra khỏi cổ áo, trầm giọng: “Thiên Thiên tiểu thư đi Biên Hoang Tập, thật ra có tính toán gì? Không lẽ chỉ muốn đi xem một lần?”.
Kỷ Thiên Thiên thần tình chuyên chú nhìn mỹ tửu rót vào chén, thở nhẹ một hơi thơm lừng: “Nô gia đến Kiến Khang đã quá hai năm, ban đầu chuyện gì cũng thấy tân kỳ lý thú, hiện tại lại chừng như ngày mai hay ngày sau sẽ có chuyện xảy ra, Biên Hoang Tập lại là nơi hấp dẫn mọi người nhất, mỗi ngày đề có biến hóa. Thiên Thiên đến Biên Hoang Tập chính là muốn nhúng mình vào giữa tình huống kỳ diệu đó”.
Nói xong mỉm cười đứng dậy, chuyển qua hầu Cao Ngạn.
Yến Phi lúc này không còn trách Cao Ngạn “trầm mê mỹ sắc” nữa, bởi vì tú khí và phong vận ép bức dồn đến của Kỷ Thiên Thiên quả là ma lực của mỹ nữ phát huy đến mức lâm ly tận cùng. Chàng cười khổ: “Biên Hoang Tập đã không còn là Biên Hoang Tập trước đây nữa, chuyện xây dựng lại chắc còn chưa hoàn thành, là miếng thịt mỡ mà thế lực đủ mọi nơi thèm thuồng; nếu trước đây là dòng nước chảy xiết, thì hiện tại đã là biển dữ sóng gào. Ta và Cao Ngạn thì không còn đường chọn lựa, tiểu thư hà tất phải dấn thân mạo hiểm?”.
Kỷ Thiên Thiên cuối cùng đã đến trước mặt chàng, ngồi xuống với tư thái ưu mỹ, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn: “Chính là ở địa phương không có phép tắc đó, có thể sống còn mới là một thứ ý nghĩa, người ta đã chán ngán sinh hoạt ở Kiến Khang rồi, chán ngán sự đồi trụy say sưa mơ mộng của đám cao môn đại tộc rồi. Cha nuôi ngày mai ra đi, Kiến Khang còn có gì đáng là nơi để Thiên Thiên lưu luyến chứ? Cho nên muốn đổi hoàn cảnh. Yến công tử của tôi ơi, Thiên Thiên không phải là nữ lưu yếu ớt, có đủ năng lực bảo vệ lấy mình, chỉ cần người có hảo tâm phù trợ bên mình, Thiên Thiên sẽ như cá gặp nước, hưởng thụ tư vị không có ai quản thúc, xin đừng làm Thiên Thiên thất vọng, được không?”.
Tiếp đó vui tươi châm rượu cho Yến Phi.
Yến Phi bị nàng dồn tới mức khó lòng từ chối, than nói: “Biên Hoang Tập đã loạn đến thế, còn thêm vào một đại mỹ nhân như nàng, thật không biết sẽ loạn đến nước nào”.
Kỷ Thiên Thiên hoan hô một tiếng, yêu kiều đứng dậy, quay sang Cao Ngạn và Lưu Dụ: “Cao công tử và Lưu công tử làm nhân chứng cho Thiên Thiên, Yến công tử đã mở miệng vàng, cho phép lời yêu cầu của Thiên Thiên”.
Cao Ngạn hứng chí, lớn tiếng: “Đó mới là Yến Phi mà ta quen biết, trời không sợ đất không sợ. Khà! Thiên Thiên, ta phải dạy nàng một khóa trước đã, chỉ nàng lối nói chuyện thô thiển, nếu không sẽ chịu lỗ ở Biên Hoang Tập đó”.
Nhìn Yến Phi mặt mày bất lực, Lưu Dụ cười hì hì: “Cao Ngạn, ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm càn dạy hư Thiên Thiên tiểu thư”.
Kỷ Thiên Thiên về lại chỗ cũ, lúc này Tiểu Thi đã dẫn bốn tiểu tỳ mang lên đồ ăn tinh mỹ, sau khi sắp bày xong, Kỷ Thiên Thiên nâng chén kính rượu, ba người ôm ấp tâm sự cạn hết liền.
Kỷ Thiên Thiên lại ân cần mời mọi người cầm đũa, Cao Ngạn hưng phấn hỏi: “Thiên Thiên có thu thập hành trang chưa?”.
Kỷ Thiên Thiên mặt tươi như hoa, đáp: “Đã thu thập sẵn rồi, chỉ cần Cao công tử ra lệnh một tiếng, lập tức có thể khởi hành. Hành trang của người ta không nhiều, chủ yếu là y phục, nhạc khí và đồ trang sức, rương lớn rương nhỏ tổng cộng ba chục”.
Lưu Dụ thất thanh: “Còn nói là không nhiều!”.
Cao Ngạn liền thốt: “Không nhiều! Không nhiều! Bọn ta có cần xin Huyền soái đổi một chiếc thuyền lớn hơn không?”.
Tiểu Thi nói: “Thuyền đã đợi ở bến rồi, là thuyền lớn hai cột buồm”.
Kỷ Thiên Thiên thốt: “Vậy còn không cho người khiêng đồ lên thuyền đi?”. Tiểu Thi tuân mệnh đi ra.
Yến Phi thấy sự đã định, lòng nghĩ chuyến này về Biên Hoang Tập, có không muốn xả láng một phen cũng không được. Chỉ là ứng phó tranh đấu với đám hán tử Hán Hồ phong lưu như Cao Ngạn mà lo cho Kỷ Thiên Thiên cũng đã đau đầu quá rồi.
Bất quá chuyện đã như vậy, còn có gì hay để nói nữa.
Đến phiên Cao Ngạn vòi Kỷ Thiên Thiên uống rượu, không khí càng nhiệt náo hẳn. Lưu Dụ lại trầm ngâm không nói gì.
Yến Phi ngạc nhiên: “Lưu huynh có tâm sự sao?”.
Cao Ngạn và Kỷ Thiên Thiên ngưng đưa đẩy, nhìn gã xem có nói gì không.
Lưu Dụ trầm ngâm một hồi, nói gãy gọn: “Ta đêm nay cũng theo các ngươi đi Biên Hoang Tập”.
Kỷ Thiên Thiên vui mừng: “Vậy thì càng nhiệt náo”.
Cao Ngạn hồ hởi: “Hảo tiểu tử!”.
Lưu Dụ không lý gì tới Cao Ngạn ám chỉ gã là vì Kỷ Thiên Thiên mà hạ quyết định đó, nói: “Huyền soái tạm thời cũng không cần ta, Biên Hoang Tập lại là nơi tốt nhất để học hỏi kinh nghiệm, hơn nữa còn chưa hoàn thành nhiệm vụ Huyền soái giao phó, lại sợ Yến huynh quen độc lai độc vãng, khó ứng phó hình thế phức tạp của Biên Hoang Tập, cho nên sau khi nghĩ kỹ, ta quyết định đi cùng Yến huynh đến Biên Hoang Tập”.
Yến Phi trong lòng trào dâng hào tình vạn trượng, gật đầu: “Thời gian không còn nhiều! Mấy chuyện khác lên thuyền rồi thương lượng nữa!”.