Bỏ qua chuyện cũ?
Bạn tốt?
Sao trên đời lại có người không biết xấu hổ thế này.
Thẩm Tô Khê bật cười: “Lâm An đã không còn nữa, vì sao cô vẫn không áy náy chút nào vậy? Vì sao cô có thể thoải mái hưởng thụ tất cả…”
Cô hơi ngừng lại, ánh mắt lướt qua ảnh người dán sau khung cửa kính: “Hào quang như bây giờ?”
Ngón tay Diệp Tuyết bên dưới ống tay áo bỗng chốc co rụt lại, không ai phát hiện.
Thẩm Tô Khê nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trước mặt, lạnh nhạt nói: “Tối hôm đó vì sao cô làm vậy với tôi? Cô là người làm sai, cớ sao người gánh vác hậu quả lại là tôi?”
Thù hận chôn sâu dưới đáy lòng cô, dường như muốn sống lại ngay khoảnh khắc này.
Vì sao?
Vì chính cô quá yếu đuối.
Vì Diệp Tuyết quá hận cô.
“Muốn bỏ qua đúng không?” Thẩm Tô Khê lại mỉm cười, rồi cô gằn từng chữ: “Vậy cô đi chết đi.”
Ý cười trong mắt Diệp Tuyết dần phai nhạt.
Thẩm Tô Khê nhìn cô ta, trong lòng không hiểu sao vô cùng sảng khoái.
Suốt ngày tươi cười vờ vịt, bây giờ mới chịu gỡ mặt nạ xuống.
Diệp Tuyết im lặng một lúc, sau đó lại cười một cái bình tĩnh, không gợn sóng.
Giống như chưa có gì xảy ra.
Sau đó, Thẩm Tô Khê nghe thấy cô ta nói: “Nghe nói cậu tìm được cha ruột rồi.”
Thẩm Tô Khê lập tức sửng sốt.
Phố Linh Lan vốn không lớn, một chút gió thổi cỏ lay cũng lọt vào tai mọi người, chuyện của cô hiển nhiên cũng không giấu được.
Cô chỉ không ngờ Diệp Tuyết sẽ đột nhiên nhắc tới ngay lúc này.
Chờ khi cô hoàn hồn, Diệp Tuyết đã xoay người, đưa lưng về phía cô, vừa đi vừa nói: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng không cần túm đại ai đó mà gọi là cha nữa.”
–
Trên đường rời ký túc xá, Hà Lương gặp được Lục Lễ.
Học sinh giỏi và dốt trước giờ cách nhau một dải ngân hà. Hai người bọn họ không thường tiếp xúc, nhưng không biết vì sao, Hà Lương vừa nhìn thấy Lục Lễ liền cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Nếu phải chọn một nguyên nhân, chắc hẳn vì gần đây cậu mạnh mẽ ăn vạ người chị học bá, cho nên mới sinh ra ảo giác “mình cũng là học bá”.
Hà Lương choàng tay qua vai Lục Lễ, không hề xa lạ mà nói: “Lễ Lễ, đợi chút nữa rồi cùng nhau về.”
“……”
Lục Lễ ném tay cậu ra, xụ mặt từ chối: “Không tiện đường.”
Hà Lương nghiêm túc hoài nghi, Lục Lễ có phải muốn nói “Cậu không xứng” hay không.
Sao có thể không xứng chứ?
Đều là top 1 toàn khối giống nhau, tuy tính chất có hơi khác biệt, nhưng sao Lục Lễ có thể ghét bỏ cậu như vậy?
Từ ký túc xá đến cổng trường phải đi ngang qua bảng thông báo, cho nên hai người xem như cũng đi cùng một đoạn.
Hà Lương nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Tô Khê đứng trước bảng.
Cậu vẫy vẫy tay, sợ Lục Lễ không nhìn ra quan hệ giữa hai chị em bọn họ, không phát hiện được gen học bá di truyền trong người cậu, cho nên Hà Lương kêu một tiếng “chị” to đến kinh thiên địa quỷ.
Thế nhưng Thẩm Tô Khê vẫn bất động như cũ, giống như bị ai đoạt mất hồn.
Lục Lễ đi trước Hà Lương một bước, đi đến bên người cô.
Thẩm Tô Khê lúc này mới có ý thức.
Cô quay đầu nhìn sang, thoáng kinh ngạc.
Lục Lễ hỏi: “Chị đang xem gì vậy?”
Thẩm Tô Khê chậm rãi nói: “Vị trí này hẳn là thuộc về anh cậu.”
Ánh mắt Lục Lễ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ đến.
Cậu biết cái tên ghi trên danh sách, lúc trước anh cậu cũng có nhắc tới trong thư từ.
“Hai người thì thầm cái gì đó?” Hà Lương bước tới cắt ngang: “Chị, về nhà thôi.”
Thẩm Tô Khê đang muốn gật đầu, Lục Lễ chen vào nói: “Cùng về đi.”
Hà Lương: “?”
Lục Lễ: “Tiện đường.”
Hà Lương: “……?”
Thẩm Tô Khê đi được nửa đường đột nhiên vòng lại, Hà Lương gọi cô: “Chị đi đâu đó?”
Cô dừng bước, cười một cái chế giễu: “Vì dân trừ hại.”
“?”
Hà Lương không hiểu.
Thẩm Tô Khê nói: “Cười gì giả trân, nhìn qua cũng thấy ghê tởm.”
Cô đẩy cửa kính ra, không hề do dự mà xé bức hình người kia xuống, tiện đà ném vào thùng rác.
–
Trên đường về, Thẩm Tô Khê xem như lĩnh hội khả năng nói chuyện của Hà Lương, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cậu đã hỏi ra được bao nhiêu thông tin từ cái miệng inox của Lục Lễ, nào là trong nhà có mấy người, quê quán ở đâu, ngay cả chỗ làm thêm của người ta của không buông tha.
Lục Lễ lúc nghỉ hè, nghỉ đông sẽ đến tiệm đồ nướng của cha Hạ Hòa phụ giúp.
Hà Lương một hai đòi đến xem, Lục Lễ chỉ đành đồng ý.
Thời điểm ba người bọn họ đến, Hạ Hòa đeo cặp sách chuẩn bị ra cửa.
Thẩm Tô Khê hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Lần này Hạ Hòa nhớ ra cô ngay lập tức, cô bé cười khanh khách trả lời:”Em tới gặp thầy Diệp để học thêm.”
Thẩm Tô Khê sửng sốt, còn chưa kịp hỏi thầy Diệp này là ai, Hà Lương liền kéo cô vào tiệm, chẳng khác gì con sói đói chưa được ăn hai kiếp.
Ăn được một lúc, Lục Lễ thấy mặt cô trắng bệch liền hỏi: “Chị không thoải mái sao?”
Thẩm Tô Khê xoa bụng: “Bệnh cũ thôi.”
Ngừng hai giây, cô bổ sung: “Bệnh tương tư.”
“……”
Hà Lương liếc mắt nhìn cô, tỏ vẻ một lời khó nói hết. Cậu ngồi đối diện cửa, cho nên liếc mắt nhìn Thẩm Tô Khê một cái, tiện thể nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa đang đi tới chỗ bọn họ.
Hơn nữa còn đi rất nhanh.
Hà Lương nhanh miệng nói: “Chị, em nhớ rõ dạ dày của chị không tốt, đừng ăn mấy thứ này.”
“Bà đây ăn sắp xong rồi, cậu còn nói gì nữa?”
Thẩm Tô Khê không phát giác được động tĩnh phía sau, cô nhào lên đánh Hà Lương: “Cậu được lắm, ăn no như heo rồi sinh rảnh rỗi đúng không.”
Hà Lương ủy khuất không thôi: “Anh rể dặn em phải cẩn thận theo dõi chị, chị cứ như vậy em biết giải thích với anh ấy thế nào?”
“……”
Cần cậu giải thích à?
Thẩm Tô Khê lạnh lùng liếc cậu nhóc: “Hóa ra ở trong lòng cậu, địa vị của chị đã thấp tới mức không có tư cách tự quyết định bữa ăn của mình.”
Cô còn đang định nói thêm, liền phát hiện bóng đen ập xuống bàn ăn càng lúc càng lớn.
Trong lòng kêu “lộp độp”, Thẩm Tô Khê quay đầu lại với tốc độ 0.5.
“……”
“Sao anh tới đây?” Thẩm Tô Khê gượng cười, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, nào có hung hăng như lúc đánh Hà Lương: “Tới cũng không báo trước gì hết.”
Giang Cẩn Châu đảo mắt nhìn Lục Lễ, chần chừ một lúc rồi mới nhìn cô, cười như không cười: “Hóa ra anh không có tư cách tạo bất ngờ cho bạn gái mình.”
“……”
Thẩm Tô Khê nhắm mắt làm ngơ, bàn tay lặng lẽ đẩy đĩa thức ăn trên bàn sang chỗ Hà Lương: “Cậu không biết dạ dày chị không tốt hả?”
Hà Lương: “?”
Thẩm Tô Khê: “Anh rể dặn cậu phải cẩn thận chăm sóc chị, sao có thể để chị ăn mấy thứ này?”
Hà Lương: “……”
–
Hai ngày nay Thẩm Thanh đi công tác ở nơi khác, Thẩm Tô Khê cùng Giang Cẩn Châu về khách sạn ở.
Trên đường, cô phát giác cảm xúc của anh có chỗ nào đó là lạ.
Nhưng nghĩ cả ngày trời cũng không biết rốt cuộc anh hờn dỗi chuyện gì.
Mang theo tâm thái “Đàn ông mà, dỗ bằng miệng là được”, suốt đường đi, Thẩm Tô Khê nói chuyện không ngừng, muốn chọc anh cười.
Thế nhưng bạn trai cô đâu phải chỉ là “đàn ông mà”.
Về tới khách sạn, Giang Cẩn Châu trầm mặt, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Thẩm Tô Khê chẳng hiểu thế nào, cô mở wechat lên tìm trợ giúp.
suxi: “Cẩn Châu giận tao thật rồi!”
Tần Mật trả lời rất nhanh: “Tính tình của mày như vậy, cậu ta nhẫn nhịn tới bây giờ là tốt lắm rồi.”
“……”
suxi: “Nhưng tao nghĩ tao không làm gì sai hết.”
Tần Mật dĩ nhiên không tin lý do của cô, có thể khiến Giang Cẩn Châu không nhịn nổi nữa, phỏng chừng không phải là mấy chuyện ngu ngốc tầm thường.
Tần bảo bối: “Bây giờ nói cái này cũng vô ích, mau đi chuộc lỗi đi.”
Thẩm Tô Khê còn chưa kịp nhắn “?”, nhìn thấy 2 tin nhắn mới nhất Tần Mật gửi tới, mặt cô bỗng chốc ửng đỏ.
“Dâng lên chính mình mà chuộc lỗi.”
“Cậu-ta-sẽ-hoan-hỉ.”