Mới vòng qua đầu xe thì cánh cửa gara chậm rãi nhấc lên.
Tằng Chấn đi ra ngoài giờ đã về, một tay vắt lên cửa sổ xe cầm điếu thuốc, bắt gặp Cù Yến Đình trong gara bèn mở cửa xuống xe.
Cù Yến Đình đứng im tại chỗ: “Chúc thầy năm mới vạn sự như ý.”
Tằng Chấn bước tới: “Lâu rồi không gặp, vào nhà ngồi thêm lúc nữa đi.”
Cù Yến Đình nói: “Để hôm khác đi ạ, hôm nay cô mệt rồi em không quấy rầy nữa.”
“Có uống rượu không, thầy đưa em về.”
“Không sao, em uống trà.”
Tằng Chấn quan sát Cù Yến Đình không thèm giấu giếm, như ngồi đằng sau ống kính ngắm nghía diễn viên thử vai, lướt qua mắt mũi mồm miệng, ông ta rít một hơi nicotin và nói: “Gầy quá.”
Cù Yến Đình nói: “Thầy cũng gầy quá.”
“Lòng phiền muộn ăn không vào.” Tằng Chấn nở nụ cười.
Đương nhiên Cù Yến Đình sẽ không hỏi nguyên nhân, anh nói: “Hôm nay thím hầm canh đấy ạ, thầy vào uống một bát.”
Nhưng Tằng Chấn chẳng có ý định đi vào hay nhường đường, vứt điếu thuốc hút dở xuống đất, nghiến đế giày dập tắt, nói thẳng: “Tiểu Đình, nghe nói em đi Lam Thủy à.”
“Vâng.” Cù Yến Đình chưa từng nói với ai, chắc chắn Tằng Chấn nghe Cận Nham Dư nói rồi: “Đi sưu tầm phong tục tập quán.”
Tằng Chấn hỏi: “Tiện thể giải quyết rắc rối giúp nam chính của em?”
Cù Yến Đình nhẹ nhàng siết bàn tay buông thõng bên chân, đốt ngón tay đè rịt mép quần: “Em sợ ảnh hưởng đến phim chiếu mạng thôi.”
“Thật ư?”
“Dù sao cũng là kịch bản của em, do em đầu tư, nhỡ bị ảnh hưởng đến mức nháo nhào thì mất mặt thầy quá.”
“Diễn viện đó tên gì nhỉ, họ Lục à?”
“Một diễn viên vô danh tiểu tốt mà thôi, dại dột mới gây ra chuyện rắc rối ấy.”
Cù Yến Đình nói: “Còn Cận Nham Dư có ảnh hưởng đến phim của thầy không?”
Tằng Chấn nói: “Đâu phải phạm tội hút chích, gái gú hay buôn bán mại dâm, trước khi chiếu phim chắc khán giả đã quên gần hết rồi.”
“Thế là tốt rồi.” Cù Yến Đình nói: “Tại em nông nổi quá.”
Tằng Chấn hếch cằm, dáng người cao ráo gây áp lực cho người khác, ông ta nói: “Sao thầy trách em được, nhưng em chớ nên làm thầy thất vọng thì hơn.”
Cù Yến Đình lái xe ra về, lúc đi ngang qua căn biệt thự màu trắng nọ, anh đưa mắt liếc nhìn, đương thu hồi tầm mắt về chợt lướt qua chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, anh siết chặt vô lăng, đạp mạnh chân ga.
Về đến nhà, Cù Yến Đình chẳng cởi áo khoác đã đi thẳng ra ban công thả người ngã xuống sô pha nhỏ, cơ thể dần dần thả lỏng. Chậu hoa diên vĩ vừa cắt đặt trên bàn thấp, cành lá không hoa trông thật đáng thương.
Anh im lặng ngồi lúc lâu, lâu đến mức Tư lệnh Hoàng không nhịn được phải mò đến xem anh còn sống không. Bế mèo vào lòng, anh xoa xoa mặt nó và thở dài: “Kiếp sau tao làm mèo thì mày nuôi tao nhé.”
Tư lệnh Hoàng vô tình vô nghĩa nhảy xuống đất vội vàng rút lui.
Cù Yến Đình thẫn thờ ngồi im tại chỗ. Mùng 3, thời gian suy nghĩ của anh sắp hết, nhưng anh vẫn chưa chắc chắn, hay nói cách khác, lo lắng ẩn giấu bên trong chưa bao giờ biến mất.
Lục Văn càng tốt với anh thì anh càng hãm sâu vào lo lắng.
Và càng sợ hãi.
Cù Yến Đình móc điện thoại, may mà có một người để anh yên lòng trút bầu tâm sự, mở QQ, lần đầu tiên anh gửi những lời yêu cầu: Có thời gian trò chuyện chút không.
Vài phút sau, Ca sĩ nhỏ xui xẻo trả lời: Tôi vẫn chưa tan làm, không trò chuyện lâu được.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Được, vì tôi không biết phải tìm ai hết. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Anh sao thế?Cù Yến Đình ngẫm nghĩ và gõ: Trước đây cậu từng nói với tôi, một người bạn đồng hành thân thiết có tác dụng hơn 100 tình nguyện viên, hình như tôi đã tìm thấy rồi.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Thật à? [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Ừm, đó là người sẵn lòng bên tôi và là người khiến tôi vui vẻ. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Thế tốt rồi, hai người yêu nhau chưa? [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Chưa. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Vì sao? [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Tôi hơi đắn đo, không tài nào quyết định được.Đối phương không lấy làm lạ, chỉ nghĩ rằng trong chuyện tình yêu và hôn nhân, ai cũng có những nỗi khổ riêng, ví dụ như điều kiện kinh tế, bối cảnh gia đình, Ca sĩ nhỏ xui xẻo hỏi: Trong lòng anh nghiêng về hướng nào?
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Tôi không biết… [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Anh nghĩ đến người đó thì thấy đắn đo lo lắng nhiều hơn hay rung động yêu thích nhiều hơn?Cù Yến Đình siết chặt bàn tay gõ chữ, tưởng như muốn bắt lấy những hình ảnh lướt vội trong đầu, thì ra anh và Lục Văn đã gom góp được nhiều hồi ức đến vậy.
Anh gõ: Tôi thích người đó.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nếu tôi đoán không nhầm thì anh quyết định đi sưu tầm cũng vì người đó? [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Ừm.Đối phương bỗng nhiên im bặt, Cù Yến Đình nhìn chằm chằm điện thoại, từ kiên nhẫn trở nên sốt ruột, anh hiểu ý kiến của đối phương chưa chắc đã là khuôn vàng thước ngọc, nhưng người đương lúc hết cách luôn hèn yếu và mang tâm lý gặp may níu kéo hy vọng nhỏ nhoi.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Tôi nên làm gì?Cù Yến Đình hỏi toạc ra luôn, gửi xong thoát khỏi QQ và trốn tránh hiện thực bằng cách úp điện thoại lên tay vịn ghế. Khoảng 10 phút sau, điện thoại vang lên, anh nhận được câu trả lời của Ca sĩ nhỏ xui xẻo.
Nhưng Cù Yến Đình không có dũng khí mở ra xem, sợ đối phương bảo anh nên đồng ý, càng sợ đối phương bảo anh nên từ bỏ.
Mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, ánh sáng đỏ đậm rực rỡ như pháo hoa đêm giao thừa nọ, Cù Yến Đình cầm điện thoại lên, không đọc tin nhắn mà mở danh bạ lướt đến tên Lục Văn.
Có lẽ nắng chiều chói mắt quá, đầu ngón tay ấn xuống khẽ run rẩy.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Lục Văn nhận máy và gọi: “Thầy Cù?”
“Ừm.” Cù Yến Đình đáp lời: “Đang làm gì thế?”
Lục Văn nói: “Vừa về đến nhà bác thợ Tào, tối phải quay trong nhà 2 tiếng, giờ tranh thủ thu dọn hành lý.”
Cù Yến Đình hỏi: “Sau khi về em đến công ty hay nhà?”
“Về thẳng nhà.”
Giọng điệu Lục Văn hơi ỉu xìu, dễ dàng nhận ra tâm trạng không vui, Cù Yến Đình tức thì hỏi han: “Sao thế?”
“Không sao.”
“Không thể nói à? Nói cho tôi biết được không?”
Lục Văn nói: “Thầy Cù, em nhớ anh lắm.”
Cù Yến Đình duỗi tay tới chiếc bàn thấp, ngắt lá của hoa diên vĩ, bụng ngón cái vân vê phiến lá, nỗi nhớ nhung đập tan hết băn khoăn và xoắn xuýt. Anh nói: “Ngày mai được về rồi.”
“Nhưng mai em có việc.” Lục Văn tạm dừng một lúc rồi nói: “Mùng 4 là sinh nhật mẹ em, năm nào em cũng đi tảo mộ mẹ.”
Bảo sao, Cù Yến Đình tự gật đầu một mình.
Lục Văn hỏi: “Thầy Cù, gọi cho em có việc gì à?”
Cù Yến Đình im lặng không nói, phiến lá mỏng manh rơi xuống nền nhà, để lại vệt xanh trên đầu ngón tay.
Trên đời này người yêu nhau không được ở bên nhau chiếm đa số, có khi yêu đương vài tháng, nửa năm, một năm, cuối cùng dẫn đến kết cục chia tay. Nếu phải xa nhau thì liệu có dễ dàng vứt bỏ những kỉ niệm vui vầy ngắn ngủi?
“Lục Văn.” Cù Yến Đình nhẹ giọng hỏi: “Em sẽ thích tôi bao lâu vậy?”
Trong điện thoại lặng thịnh, một lúc sau Lục Văn nói: “Hôm qua quay chương trình, em phát hiện trấn trên có một quán chụp ảnh nho nhỏ, em mới cầm bức ảnh mà bác thợ Tào chụp giúp chúng ta đi rửa. Rửa hai bức, một bức to và một bức nhỏ.”
Cù Yến Đình nghe hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lục Văn nói: “Bức nhỏ em nhét vào ví tiền của em rồi.”
Cù Yến Đình nói: “Giờ vẫn còn mốt nhét ảnh vào ví à?”
“Không còn.” Rốt cuộc Lục Văn cũng bật cười: “Nhưng em và bạn nối khố đã từng ước hẹn, nhét tấm ảnh chụp chung hồi bé của bọn em vào ví, đến khi nào thoát kiếp FA mới được đổi.”
Cù Yến Đình giơ bàn tay dính màu lá xanh che khuất đôi mắt: “Nhưng tôi vẫn chưa nhận lời em.”
“Em dùng trước không được à?”
“Em không được chơi xấu.”
“Không chơi thì không chơi, em nghiêm túc nói cho anh biết này.”
“…Gì cơ?”
Lục Văn nói: “Nếu như anh nhận lời, hàng năm chúng ta sẽ chụp một bức ảnh mới để thay. Nếu như em không có được anh, bức ảnh này em sẽ kẹp trong ví cả đời.”
Vành mắt Cù Yến Đình nóng lên, không biết nên trách ánh chiều ta hay trách người nào đó.
“Anh biết không.” Lục Văn nói tiếp: “Bố em cả đời chỉ yêu mẹ em.”
“Lục Văn…”
“Cù Yến Đình.” Lục Văn gọi thẳng tên anh: “Cả đời em cũng chỉ yêu mình anh.”