“Mà ca cũng đừng lo, ta mạnh lắm, ca nhớ tám thích khách hôm trước không? Là muội xử hết đó, đám đó yếu như gà.”
Nam Cung Dung Vương: “…” Để người ta cảm động xong có được không?
Hệ thống: “…”
“Khụ… được rồi, nhưng muội phải giả nam trang, sau đó chiếm được lòng tin của các binh lính, khi đó muội mới được bọn họ công nhận.”
“Nhưng thật ra ta cũng có thể cho người khác giả nữ trang đi thay muội…”
“Ca ca, muội làm được.”
“Ta…”
“Tin tưởng vào muội đi.”
“Được.”
_____________
Một tuần trước khi đi đến biên cương.
“Bạch Nhược Đông, ta hi vọng ngươi có một cuộc sống bình thường, đây là số ngân lượng ta cho người, đi khỏi hoàng cung đi.” Vân Yến vỗ vai cậu ta, thả vào tay Bạch Nhược Đông một bao ngân lượng.
“Công chúa, ý ngài là gì?” Bạch Nhược Đông nhìn cô, lập lòe nước mắt, giống như con cún bị bỏ rơi.
“Bạch Nhược Đông, ta có việc phải đến một nơi, nơi đó không phù hợp với một người như ngươi.”
“Không phù hợp? Bây giờ võ công của ta đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi! Tại sao hả công chúa?” Bạch Nhược Đông đứng dậy, đưa một cây kiếm sắt bình thường về phía Vân Yến.
“Chúng ta đấu kiếm, nếu ta thắng ngài, ngài phải cho ta đi cùng.” Bạch Nhược Đông kiên quyết nói.
Vân Yến đứng dậy nắm thanh kiếm đó: ” Được, thua đừng khóc nhè.”
Hai người đứng đối diện nhau, trong tay là hai thanh kiếm sắc bén.
Bạch Nhược Đông lao vào, định làm kiếm rơi ra khỏi tay cô nhưng khi thành mà ngược lại khiến mình té ngã.
“Sơ hở nhiều như vậy, Bạch Nhược Đông, ngươi là muốn đi tìm chết sao?” Vân Yến lạnh lùng nói, mũi kiếm chỉa thẳng vào mặt cậu ta.
Bạch Nhược Đông cắn môi, cúi gầm mặt, tại sao chứ? Tại sao chứ? Rõ ràng là cậu ta đã tiến bộ hơn rồi mà!
“Một lần nữa! Thêm một lần nữa.” Bạch Nhược Đông ngồi dậy, cầm chắc thanh kiếm trong tay.
“Ừ.” Vân Yến nhận ra sự cố chấp trong mắt cậu ta, là cậu ta quá phụ thuộc vào cô, không muốn rời khỏi cô.
Thật ngu xuẩn…
“Bây giờ thì ngươi muốn thêm mấy lần nữa? Bạch Nhược Đông, ngươi vẫn tự tin rằng sẽ thắng ta sau khi gãy hàng trăm cây kiếm như vậy sao?” Vân Yến hướng mắt về một đống kiếm gãy được chất thành núi đằng kia, tay xoa xoa cổ.
“Công chúa, ta…” Bạch Nhược Đông run rẩy, cậu ta chỉ muốn bảo vệ cô nhưng sao lại khó như thế?
“Ngươi biết không? Cố chấp là một thứ tính cách khiến ta chán ghét nhất.” Vân Yến vứt cây kiếm trong tay mình xuống đất, thanh thản bước đi.
Bạch Nhược Đông ngồi im một chỗ, không nói gì.
Đêm khuya như mọi lần, Vân Yến lại ngồi trên mái ngắm sao.
“Tịch Y, nàng định đi đâu sao?” Nhuận Ngọc nghiêng đầu nhìn cô.
“Đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?”
“Tịch Y, ta có thể đi theo nàng được không?”
Vân Yến nhìn hắn, sau đó chỉ lên bầu trời.
“Ngươi có thấy hai ngôi sao ở trong góc kia không?”
“Thấy.” Nhuận Ngọc gật đầu, đó là hai ngôi sao sáng nhất đêm nay.
“Ngôi sao nhỏ hơn kia vẫn luôn cố chấp đến gần ngôi sao to, sau hàng trăm năm, hàng chục nghìn năm, cuối cùng ngôi sao nhỏ cũng không đến gần ngôi sao to được, mà chính nó lại tự phá hủy chính mình chỉ để được đến gần ngôi sao to. Sau đó…” Vân Yến ngừng lại một chút.
“…ngôi sao to khiến nó bị thương, nên bây giờ nó mới nhỏ bé như thế này. Lúc trước thì chúng nó to như nhau, sáng như nhau nhưng vì sự cố chấp của ngôi sao nhỏ mà lại khiến ánh sáng nó trở nên yếu dần.”
“Vì vậy, Nhuận Ngọc, đừng cố chấp.” Vân Yến nhìn hắn, trong đôi mắt của hắn là sự quan tâm, là tình yêu khi nhìn cô, trong khi đôi mắt cô lại là sự lạnh lùng đến khó tả.
“Đừng yêu ta.” Vân Yến nhảy xuống rồi đi về Anh Đào điện.
Nhuận Ngọc ngẩn ngơ, hắn tự tin mình đủ khả năng bảo vệ mình và cô nhưng câu chuyện lúc nãy cô nói là có ý gì?
Ngôi sao nhỏ và ngôi sao to….
Vậy ý cô, hắn là ngôi sao nhỏ kia sao?