***
Trở về, dì Vương dọn lên một bàn ăn tuy bình dị, nhưng lại là những món nổi tiếng ở nơi đây.
Trong bữa cơm, cô hỏi dì Vương: “Dì về đây gấp gáp như vậy cũng là do chuyện này sao?”
Dì Vương gật đầu, sau đó lại thở dài, gương mặt dì ảm đạm, chứa đầy sự buồn rầu.
“Miếng đất đó, cũng có phần chú Vương – em trai dì. Nó không chịu bán, bọn họ cho người đánh nó đến gãy tay, đánh xong rồi bọn họ cũng chưa có ý định bỏ qua. Ép nó ký bằng được vào đơn bán đất. Dì về đây cũng là để chăm sóc nó, đợi nó khá hơn cũng sẽ đi. Nó mới 35 tuổi, gia đình thì chưa lập. Nếu không phải hàng xóm phát hiện ra nó bất tỉnh trên nền đất thì có lẽ, cánh tay này cũng phế luôn rồi.”
Nói đến đây, giọng dì Vương nghẹn lại.
Tống Cẩm Đan cúi gằm mặt, cơm rất ngon nhưng cô lại nuốt không trôi, trong lòng cô lúc này áy náy vô cùng. Cô không biết nơi này là quê của dì Vương, cũng càng không biết những điều tồi tệ gì đã xảy ra tại nơi này.
Xong bữa cơm tối, dì Vương là người dọn dẹp hết, dì nhất quyết không cho cô đụng vào dù chỉ là một đầu ngón tay.
“Tối nay dì sẽ qua nhà bác Lệ ở lại một hôm, bác ấy dù sao cũng là bạn dì, không ngại. Có hai phòng ngủ, hai đứa ngủ trước đi.”
Nói rồi, dì Vương đưa lại chìa khóa nhà cho cô. Dì ấy có vẻ rất vui, không có chút gượng ép. Dù sao bác Lệ cũng là người bạn tâm giao từ thuở nhỏ của nhau, giờ lại càng có thêm nhiều cơ hội trò chuyện.
Bây giờ vẫn còn sớm, Tống Cẩm Đan ngồi ở phòng khách làm việc. Căn phòng im ắng chỉ có tiếng lạch cạch của âm thanh gõ máy tính, không có mạng, không có sóng, công việc của hai người cũng trở nên khó khăn.
“Cậu nghe thấy tiếng gì không?”
Bên đầu chỉ là những tiếng lạch cạch rất nhỏ, nhưng bây giờ lại dồn dập hơn. Tiếng va chạm của cánh cửa với tay người, cánh cửa gỗ đã có chút cũ kỹ nên phát ra những tiếng kêu hơi khó nghe.
“Sếp, lẽ nào chỗ này có ma! Tôi cảm thấy quanh mình rất lạnh lẽo! Lẽ nào là âm khí!”
Tống Cẩm Đan quay lại lườm cậu ta: “Cậu mà nói nữa thì tôi nay ngủ ngoài đi. Cậu ra xem ai đi, nếu là ma thì sao có thể đập cửa mạnh như vậy?”
Cố Lôi mặc dù rất sợ nhưng vẫn dè dặt tiến lại, qua những khe nứt nhỏ của cánh cửa gỗ cậu ta chỉ thấy một mảng tối đen.
“Ai vậy? Nếu là người thì hãy lên tiếng đi!”
Không có ai trả lời Cố Lôi. Nhưng bên ngoài vẫn vang lên tiếng của hai người đàn ông.
“Cậu có chắc là Tống Cẩm Đan ở đây không? Bên trong lại chỉ có tiếng đàn ông?”
Người đàn ông kia đáp lại: “Tôi đã theo dõi theo id của điện thoại, tín hiệu rõ ràng là ở vị trí này mà! Không thể sai được, hay anh thử gọi đi!”
