Tuy rằng bởi vì Tả Sư Tĩnh Tuệ qua đời, người hai nhà quan hệ không có thân thiết như trước kia, nhưng mà Ninh Vân Tấn bên ngoài lại vẫn là cháu ngoại của Tả Sư Bình Lâm, tự nhiên phải tiến lên bái hạ.
Người hai nhà gặp qua lễ lẫn nhau, Tả Sư Thành hướng các trưởng bối xin chỉ thị, “Thái gia gia, tôn nhi muốn cùng biểu đệ nói mấy lời riêng tư, được không ạ?”
Tả Sư Hoành sờ sờ chòm râu, cười ha ha mà đồng ý, “Hài tử này, hai người các ngươi mỗi ngày ở thượng thư phòng thấy nhau, còn có thể có gì nói riêng.”
Ninh Đào Húc cười nói, “Điều này không phải nói lên rốt cuộc là huyết nhục thân tình, hai hài tử thân thiết ư!”
Thân cái rắm, Ninh Vân Tấn ngầm mà văng thô một tiếng, vị biểu ca này chính là theo sát bước chân của Thái tử, ở thượng thư phòng luôn đối với mình kính nhi viễn chi, chỉ hận không thể cho tới bây giờ chưa thấy qua mình, giữa bọn họ có thể có cái gì muốn nói?
Ôm tâm hiếu kỳ, hắn đi theo Tả Sư Thành tránh ở một bên.
Tả Sư Thành mắt nhìn xung quanh không người chú ý, liền ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Ngươi chính là đem Nhị hoàng tử bọn họ đắc tội lắm rồi đó, gần đây cũng phải cẩn thận một chút!”
“Ngày hôm qua chuyện đó là Nhị hoàng tử sai khiến?” Ninh Vân Tấn tò mò hỏi.
Tả Sư Thành lắc đầu, “Đó cũng không phải, là mấy con cháu tôn thấy kia dẫn đầu, Nhị hoàng tử chẳng qua là chỗ dựa của bọn hắn. Bất quá ngươi ngày hôm qua làm cho bọn họ xuống đài không được, lại làm khóc Minh Lãng Thanh, nếu Nhị hoàng tử không tìm lại thể diện này…”
Ninh Vân Tấn cười he he, tỏ vẻ hiểu rõ.
Tả Sư Thành thấy hắn mơ hồ không thèm để ý, xả hắn một trận, “Ngươi đừng không để trong lòng, Nhị hoàng tử đã nói ra cho ngươi mất mặt.”
“Biết, tình này của biểu ca Ninh Vân Tấn tâm nhận,” Ninh Vân Tấn đối với hắn ôm quyền, đoan chính là nói cảm ơn.
Tả Sư Thành ngược lại cũng không dễ nhận lễ này, vẻ mặt hắn có chút cổ quái mà nói, “Là Thái tử điện hạ sai ta cho ngươi biết.”
“Vậy càng phải cám ơn biểu ca, nếu không phải ngươi nói ngọt, Thái tử làm sao đem chuyện của ta để ở trong lòng!” Ninh Vân Tấn vẻ mặt chân thành mà nói.
Ngươi là đồ ngốc hay là đồ khờ hả! Tả Sư Thành nhìn vẻ mặt của hắn còn thật không biết là không phải cố ý châm chọc mình, bất quá dù sao lời mình đã đưa đến, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Hai người trở lại chỗ ngồi không lâu, tiếng trống nhạc đã vang lên, tiếp đó Văn Chân liền dẫn theo Thái tử, Nhị hoàng tử xuất hiện. Chờ sau khi hắn giá lâm, theo thứ tự bắt đầu lễ yến, tấu nhạc, dâng trà, nâng cốc, mời rượu vân vân.
Gây sức ép một trận, thật vất vả sau khi chờ vào bữa ăn, Ninh Vân Tấn trộm quan sát ba phụ tử trên đài, Văn Chân thoạt nhìn tinh thần sáng láng, không chút nào thấy mệt mỏi hôm qua, Thái tử thì mặt mang mỉm cười xuân phong ấm áp, nửa điểm nhìn đoán không ra ngạo kiều thường ngày, về phần tiểu đậu đinh Nhị hoàng tử thì một bộ bộ dáng ngây thơ đáng yêu, nhìn vô cùng hàm hậu, ai lại sẽ nghĩ tới hài tử này mới sáu tuổi cũng đã người nhỏ quỷ lớn làm âm mưu quỷ kế.
Hắn chậc chậc lấy làm kỳ lạ nói, mấy người này thật không hổ là không phải người một nhà không tiến vào gia môn.
Tên nào đó cũng am hiểu sâu đạo này hoàn toàn không có tự giác xem náo nhiệt, vừa xem biểu diên, vừa ăn thức ăn. Nói thật thưởng yến cũng không mỹ vị, ngày đông lạnh thức ăn còn bê lên sớm, lại đợi lâu như thế, đã sớm lạnh thấu, cố tình người phương bắc lại thích dầu, thức ăn còn nhiều là thịt cá, nhìn phía trên dầu đông lạnh nên khẩu vị gì cũng không có.
Ninh Vân Tấn kinh nghiệm phong phú trước đệm chút điểm tâm mới đến, cho nên chỉ là ý tứ một chút duỗi mấy đũa mà thôi.
Đối với ý tốt đột ngột của Thái tử, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, không ngoài gì khác mà muốn ngồi nhận ngư ông đắc lợi mà thôi, chỉ là không biết Nhị hoàng tử sẽ cho người xuống tay như thế nào.
Trong cung thưởng yên cũng không duy trì liên tục quá lâu, chuẩn bị tốt múa nhạc, tạp kỹ và làm trò từng lượt diễn xong, liền có nghĩa yến xong, văn võ bá quan và những đại thần ngoại phiên kia nhất tề tạ ơn, thì có thể ai về nhà người ấy chuẩn bị ăn gia yến buổi tối.
Năm nay Ninh gia hiếm có một lần Tết Âm lịch đoàn viên toàn gia, trong phủ vô cùng náo nhiệt, nơi chốn đều giăng đèn kết hoa dán câu đối chúc mừng. Nhóm nam đinh trong nhà đầu tiên là tại dẫn dắt của Ninh Đào Húc đến trước từ đường cử hành nghi thức tế tổ long trọng, chờ nghi thức chấm dứt vừa vặn đến thời điểm dùng bữa tối.
Ninh gia bọn họ nhánh bản gia này nhân khẩu quá ít, tổ tôn ba đời thêm nam đinh cũng bất quá chỉ có năm người. Đều là người chí thân cũng không nói nhiều quy củ, làm có vẻ náo nhiệt một chút, lão thái thái cùng Bội Hoa liền mang theo đại đinh điểm Vân Tường ngồi trên bàn.
Nhìn người nhà Ninh Đào Húc tâm tình tốt, lòng tràn đầy vui sướng mà lên tiếng nói, “Bình an khỏe mạnh đó là phúc, cuối cùng người một nhà đoàn viên. Vắng Vân Đình cũng không sao, năm sau đã phải làm sai, nhà chúng ta ngày sau sẽ càng ngày càng tốt!”
Trên bàn ngoại trừ Ninh Vân Tường ra đều phân đến một chén rượu, lão gia tử vừa nói xong, liền sôi nổi nói hết câu cát tường rồi đem rượu uống một hơi cạn sạch, bắt đầu hy vọng năm sau có một điềm báo tốt.
Mùng một Tết Thiên Thụ năm thứ mười lăm, Ninh Đào Húc và Ninh Kính Hiền hai đại quan sai này sáng sớm đã tiến đến quảng trưởng điện Thái Hòa cho Hoàng đế chúc Tết, bởi vì mọi người đều biết nguyên nhân, năm nay không có thưởng ngọ yến, sau đại điển chúc tuổi thì ai về nhà nấy. Chờ khi hai người bọn họ về nhà đã lục tục có khách đến nhà chúc Tết.
Hàng năm Ninh Vân Tấn thích nhất chính là thời gian này, bất quá năm nay hắn không đi theo phụ thân, mà là dính vào bên người gia gia. Thường thường vài câu nói lấy lòng, có thể đổi được một bao đỏ thẫm, có đôi khi dỗ người đến cao hứng còn sẽ ném cho mình từng cái rơi vào trong tay một cái ban chỉ hoặc là ngọc bội gì đó.
Cho dù mùng một những người tới phần lớn là thuộc hạ của phụ tử Ninh gia, đặc biệt những người có thể lên làm ti tế tông miếu ít nhiều đều có chút béo bở, bọn họ mang theo đồ vật tùy thân đều không phải vật phàm, so với mấy đám nhà giàu quan kinh kia, thời gian nửa ngày ngắn ngủi Ninh Vân Tấn đã thu một hộp đồ vật và tiền lì xì, đem hắn vui vẻ cười đến không khép miệng.
Ninh Vân Đình khi tìm đến hắn, thì nhìn thấy Ninh Vân Tấn đang kiểm kê đồ trong hộp, nhịn không được đảo cái xem thường, “Văn Hương cư kia của ngươi một năm kiếm nhiều bạc như thế, làm sao còn hiếm lạ chút vật nhỏ như vậy!”
Ninh Vân Tấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, “Đại ca ngươi thật sự là không làm đương gia không biết dầu muối quý, có thể lấy không đồ mắc mớ gì không lấy!”
“Bộ dạng ngươi như thế nếu bị người nhìn thấy, thể diện Ninh gia đều bị ngươi đánh mất.” Ninh Vân Đình bất đắc dĩ mà nói.
Ninh Vân Tấn bĩu môi một bộ bộ dáng không cùng hắn quen biết, ngược lại hỏi, “Đại ca ngươi tìm ta làm gì?”
“Phụ thân nói giúp ta bổ khuyết thị vệ nội ban, ngươi không phải thường xuyên ra vào hoàng cung sao, ta đã nghĩ hỏi một chút có gì cần chú ý không.” Ninh Vân Đình vừa chờ mong lại lo lắng mà nói.
“Còn vài ngày nữa mới mở nha môn mà, ngươi gấp cái gì!” Ninh Vân Tấn lại lười hiện giờ nói mấy thứ này, thời gian hiện tại thì chỉ có tiền tài thôi!
Ninh Vân Đình nắn nắn nắm tay, làm ra một bộ biểu tình cưỡng bức, “Ngươi có nói hay không!”
Không đợi Ninh Vân Tấn biểu hiện ra hắn thà chết chứ không khuất phục, Tần Minh đã vẻ mặt khẩn trương đi đến, hắn cũng không e ngại Ninh Vân Đình còn ở, chắp tay thuận tiện nói, “Nhị thiếu gia, Văn Hương cư đã xảy ra chuyện!