Cô chỉ lấy khăn lau tay, rồi lại tiếp tục chế màu.
“Yến Quy.” Lâm Tu gọi.
“Hả?” Nghê Yến Quy không ngẩng lên, vẫn cúi đầu trộn màu.
Lâm Tu: “Cậu có muốn tới lễ hội hoá trang đầu năm không?”
“Có chứ, mình phải làm Diệt Tuyệt Sư Thái.” Nghê Yến Quy bỗng nhiên cắn răng: “Đồ sát nam nhân trong thiên hạ.”
Hoàng Nguyên Lượng xoa xoa chóp mũi, im lặng lẩn ra xa khỏi giá vẽ.
Lô Vĩ đứng lên: “Đúng rồi, lễ hội hoá không kịp tổ chức trước tết Nguyên Đán đâu. Quy mô năm nay khá lớn, đạo cụ của vài lớp tới muộn. Hơn nữa, biểu diễn giao thừa ở quảng trường Hồ Tâm cũng trùng ngày, cho nên sửa thành ngày mùng ba tháng một.”
Đổng Duy Vận: “Không tổ chức vào giao thừa, hơi mất vui.”
Lô Vĩ: “Giao lưu bạn bè mà, mừng năm mới xong thể hiện tình cảm cũng được. Hơn nữa, chúng ta còn chưa chuẩn bị đạo cụ đâu.”
Liễu Mộc Hi: “Đúng rồi, lễ hội hóa trang mỗi năm mới có một lần, có đạo cụ nào dùng một lần không?”
Lô Vĩ: “Có cửa hàng chuyên cho thuê quần áo và đạo cụ, lúc nào mình dẫn các cậu đi.”
“Mười hai giờ đi.” Nghê Yến Quy lên tiếng.
Lâm Tu: “Trưa nay đi luôn.”
Nghê Yến Quy đột nhiên nói: “Lâm Tu, sau khi giặt xong áo khoác và khăn quàng, mình sẽ trả cho cậu.”
Lâm Tu sờ cổ: “Sởn gai ốc.”
Cô muốn nói đùa vài câu, nhưng lại không có tâm trạng, lại quay ra vẽ vời.
Lâm Tu nhỏ giọng hỏi: “Đã hỏi chuyện về Tiểu Bạch chưa?”
“Không hỏi.”
“Tại sao?”
“Chán.” Không có hứng thú làm gì. Điều cô thích làm nhất là không nghĩ ngợi gì ngủ đến tận khi trời tối. Nhưng Trần Nhung luôn xuất hiện trong mơ.
Cô ngủ không yên được.
*
Trần Nhung trốn tiết đến phòng vẽ tranh tìm người.
Nghê Yến Quy đi còn sớm hơn cả anh.
Giá vẽ của Vu Nhuế ở gần cửa phòng học, cô ấy hỏi: “Tìm Nghê Yến Quy à?”
Trần Nhung đẩy kính mắt lên: “Đúng, cô ấy đi đâu rồi?”
Vu Nhuế: “Đi với mấy người Liễu Mộc Hi, Lâm Tu chuẩn bị đạo cụ cho lễ hội hóa trang.”
“À, cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên Vu Nhuế nhìn thấy Trần Nhung gần như vậy.
Dong dỏng cao, nho nhã lễ độ.
Vu Nhuế vô thức nghĩ tới thịt Đường Tăng, con yêu tinh Nghê Yến Quy đúng là tốt số.
Vu Nhuế không để ý thấy, trên khuôn mặt trắng nõn của nam sinh chợt lóe lên một chút lệ khí.
*
Đến cửa hàng, mấy người bước vào trong, không gian rất hẹp.
Quần áo rất nhiều, xung quanh tường treo kín mít, còn có mấy kệ hàng nữa. Ở đây có đủ tóc giả, mặt nạ, quần áo, chủ yếu cho thuê.
Mọi người đi chọn đồ, Lô Vĩ ký hợp đồng cho thuê và thanh toán tiền đặt cọc. Ông chủ bàn giao một vài chú ý khi bảo quản đồ: “Mỗi lần đều phải khử trùng quần áo nhé.”
Trên đẩu ông chủ có treo một cái đầu sơn dương.
Gió bên ngoài thổi vào, sừng sơn dương hơi xoay.
Con sơn dương này có tạo hình theo kiểu phương tây, mắt hướng lên trên, cằm hơi lẹm vào trong, cả khuôn mặt giống như hình tam giác ngược, nhìn rất sắc bén.
Cái “Mặt nạ sơn dương” trong trường học đáng yêu hơn nhiều.
Giống như bị gì đó tác động, Nghê Yến Quy nhớ tới ngày Ngô Thiên Hâm bị bắt quả tang, Trần Nhung khoan thai tới muộn…
*
Nghê Yến Quy về ký túc xá dọn đồ đạc, nói: “Buổi học chiều nay mình không đến đâu, mình về nhà.”
Liễu Mộc Hi không bất ngờ, hỏi: “Buổi học ngày mai có đến không?”
Nghê Yến Quy khoác túi lên: “Nói sau đi.”
Mấy ngày nay rất lạnh, ga tàu điện ngầm ở phía Bắc, cô kéo khóa áo lên hết cỡ, che miệng mình. Gió lạnh tê tái, cái lạnh như dao cứa vào gò má cô.
Đi tới một con đường khác, tốc độ gió giảm hơn nửa, nhưng cô kéo áo càng chặt hơn, bởi vì từ xa cô đã nhìn thấy có có một chiếc xe ba gác chạy về hướng này.
Lần trước cô đã nhìn thấy cái xe ba bánh này rồi, là do một cô gái lái xe.
Hôm nay người lái xe là Chu Phong Vũ, cô gái ngồi một chỗ cùng với mấy thùng đồ bằng nhôm.
Nghê Yến Quy núp vào một tảng đá bên ngoài cửa hàng.
Chu Phong Vũ ngừng xe.
Cô gái nhẹ nhàng nhảy xuống, cô ấy muốn di chuyển cái xô nhôm, nhưng bị anh ta ngăn lại.
Một tay anh ta xách cái xô, tay còn lại vác mấy tấm gỗ, gác ra sau xe, như đang làm việc, xếp nồi hơi và gia vị theo thứ tự, xếp bát thành một hàng.
Anh ta làm rất thuần thục, chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên anh ta hỗ trợ.
Cô gái ngoan như cô dâu nhỏ, đứng một bên nhìn anh ta.
Trên người anh ta dính bẩn, cô ấy lấy khăn tay đưa cho anh ta.
Chu Phong Vũ nhận lấy, vặn góc khăn một chút, bỗng nhiên lần mò nắm chặt cổ tay cô gái.
Cô gái giật mình, lấm lét nhìn xung quanh, sợ mọi người cười, đập nhẹ tay anh.
Nhưng anh ta vẫn nắm chặt không tha.
Cô ấy vội vàng tránh ra.
Bóng lưng Chu Phong Vũ rất tuấn tú, tư thế thả lỏng, lúc bị né tránh, ngón tay của anh ta gãi gãi lòng bàn tay cô gái một chút.
Cô gái cúi đầu, nói với anh ta cái gì đó.
Chu Phong Vũ rời đi.
Cô gái mặc tạp dề lên, bắt đầu công việc của quán nhỏ.
Nghê Yến Quy đi ra khỏi tảng đá, tiến đến trước cái xe ba bánh.
Chuyện làm ăn của cô gái rất đơn giản, chỉ bán cơm rang. Trong thùng có cơm đã rang sẵn, nếu có người gọi đồ, cô chỉ cần lấy trong thùng rồi xào lại một chút được.
Bên cạnh là ba lọ gia vị, Nghê Yến Quy không nhìn ra đó là cái gì, có thể là nước sốt tự chế.
“Chào chị.” Cô gái cười nhẹ nhàng.
“Chào cô.” Nghê Yến Quy kéo khóa áo khoác xuống, lấy tay giữ thẳng cổ áo: “Cô nhớ tôi không?”
Vẻ mặt của cô gái hơi áy náy: “Thật ngại quá.” Làm ăn ở đây, một ngày tiếp xúc với rất nhiều người, cô ấy mới gặp Nghê Yến Quy một lần, nhất thời không nhớ ra được.
Nghê Yến Quy nói thẳng: “Tôi là bạn gái của Trần Nhung.”
Nghe thấy tên đó, sắc mặt cô gái đột nhiên trắng bạch, đôi mắt lộ ra sự đề phòng.
Nghê Yến Quy âm thầm thở dài một hơi. Đã từng có nhiều điểm đáng ngờ bày ra trước mặt cô như vậy, nhưng cô lại không hề quan tâm. Cô biết, cô bé này hiểu rõ chân tướng: “Yên tâm, chỉ có một mình tôi, Trần Nhung không có ở đây.”
Cô gái thu ánh mắt dao động lại, lo sợ hỏi: “Chị có chuyện gì không?”
“Cô biết Trần Nhung.” Nghê Yến Quy dùng câu khẳng định mà không phải là câu nghi vấn.
“Không biết.” Cô gái vô thức lau miếng lót trước mặt.
“Cô biết.” Nghê Yến Quy nhấn mạnh nói.
Cô gái lắc đầu liên tục: “Không quen.”
“Anh ta là kiểu người như thế nào?” Cô gái rất kiên trì nói không quen, Nghê Yến Quy cũng rất kiên trì.
Cô gái rất bất ngờ về vấn đề của cô: “Chị là bạn gái của anh ta, lẽ nào chị không biết anh ta là dạng người như thế nào sao?”
“Không biết.”
Cô gái càng kinh ngạc: “Sao chị không hỏi anh ta?”
“Dù tôi có hói, anh ta cũng không nói thật, lời anh ta nói, đều là giả.” Hai ngày qua, Nghê Yến Quy như rơi vào sương mù, bóng người của Trần Nhung lúc ở hướng đông, lúc ở hướng tây, cô không nhìn rõ gì cả.
Có thể lời nói của Nghê Yến Quy làm cô gái xúc động, cô ấy hỏi: “Có phải anh ta lừa chị?”
Nghê Yến Quy nhẹ giọng nói: “Đúng.”
Cô gái tỏ vẻ thương tiếc: “Mất bò mới lo làm chuồng, nhưng cũng chưa muộn.”
“Anh ta là hạng người như thế nào?” Nghê Yến Quy trở lại vấn đề vừa rồi.
Cô gái hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, xác định không nhìn thấy Trần Nhung, cô ấy mới căn môi nói: “Anh ta rất đáng sợ.”
Đáng sợ? Nghê Yến Quy kinh ngạc như trời chồng.
“Bây giờ chị nhận ra cũng tốt, chị đừng nói cho anh ta là em nói cho chị biết.” Cô gái rất sợ hãi: “Em còn phải làm ăn.”
Nghê Yến Quy hỏi: “Trần Nhung có quan hệ gì với Chu Phong Vũ?”
“Em chỉ có thể nói đến đó thôi, những cái khác em không biết.” Cô gái lại bắt đầu lau chùi miếng lót trước mặt. Cô ấy từng gặp lúc Trần Nhung rất đáng sợ. Một giây trước vẫn còn đang cười, một giây sau đã trở thành ác quỷ. Cô ấy luôn cảm thấy, Trần Nhung có bệnh về mặt tinh thần, một khi phát bệnh thì không thể tưởng tượng được.
Cô ấy đã từng khuyên Chu Phong Vũ, đừng qua lại với Trần Nhung nữa.
Anh ta nói, đó là anh em của anh ta.
Chu Phong Vũ trọng tình trọng nghĩa, vừa nói đã gọi là anh em, cô ấy không dám khuyên nữa, chỉ có thể tự tránh xa Trần Nhung.
Không nghĩ tới, ngay cả bạn gái mình Trần Nhung cũng lừa dối. Cô gái nói: “Chị có vấn đề gì thì hỏi thẳng Trần Nhung đi.”
Đương nhiên phải hỏi.
Nghê Yến Quy cảm thấy, sự tin tưởng giữa một đôi tình nhân là một thứ không tên, khó diễn tả, là một bầu không khí, là một loại trực giác. Đối với những chuyện vô căn cứ của đối phương, cô sẽ hỏi thẳng anh, vậy thì cái trực giác kia sẽ theo gió bay đi.
Nhưng mà, khi cô biết càng nhiều sự thật, cô hiểu rõ, một khi cô hỏi, cô và anh chắc chắn sẽ chấm dứt.