Khi đêm xuống, mưa lại rơi.
Hề Tương Lan lười biếng nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa rơi, y nghe quá mức say sưa, mãi đến khi Thịnh Tiêu cầm sách ngồi xuống giường thì mới phát hiện.
Thịnh Tiêu đặt một đống sách liên quan đến Thiên Diễn lên giường, cởi áo bào Giải Trĩ Tông ra treo bên cạnh rồi ngồi ngay ngắn bên mép giường, đưa cho Hề Tương Lan một hạt châu dồi dào linh lực để y tự gặm cắn.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan trợn mắt há miệng nhìn chồng sách, lại nhìn Thịnh Tiêu bắt đầu tập trung đọc, không thể tin nói: “Thịnh Vô Chước, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết ta kêu ngươi về làm gì nha?”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Đừng ồn.”
“Ồn cái đầu ngươi!” Hề Tương Lan nhấc chân đá sách của hắn xuống đất, tức giận nói: “Ra ngoài kia mà đọc!”
Nếu đổi lại người khác thì sớm đã nổi điên với cái tính nắng mưa thất thường của Hề Tương Lan, cũng may là Thịnh Tiêu tốt tánh, hắn bình tĩnh nhặt sách lên rồi ngồi đọc dưới ánh nến đầu giường.
Hề Tương Lan xụ mặt nằm xuống, nhưng không bao lâu lại duỗi chân cọ vào người Thịnh Tiêu, gác đầu gối lên bắp đùi của hắn, rầu rĩ nói: “Thịnh Vô Chước.”
Thịnh Tiêu yên tĩnh đọc sách, không để ý y.
Hề Tương Lan nói: “Nếu ta chết rồi, ngươi sẽ làm gì?”
Bàn tay đang lật trang sách của Thịnh Tiêu bỗng khựng lại, hắn hơi nâng mắt nhìn Hề Tương Lan.
Một hồi lâu sau, hắn mới nói: “Ngươi sẽ không.”
“Lỡ như thì sao?” Hề Tương Lan nói: “Lỡ như chuyện tàn sát Hề gia là do ta gây ra, bị bại lộ, toàn bộ Thiên Diễn Châu đều hiện lên chữ ‘sát’, đến lúc đó sợ dù ngươi có là Đại thừa kỳ đi nữa, thì cũng không thể ngăn cản thiên lôi trừng phạt, đúng chứ?”
Thịnh Tiêu nhíu mày che miệng y lại, không cho cái miệng ăn mắm ăn muối của y nói nữa.
Hề Tương Lan ‘ưm ưm’ với hắn.
Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Ta sẽ cứu ngươi.”
Hề Tương Lan dùng sức gạt tay hắn ra, cố ý tranh cãi: “Lỡ như không cứu được ta thì sao?”
“Ngươi giao phó tất cả mọi chuyện.” Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ta có thể cứu được ngươi.”
Hề Tương Lan không nhịn được vùi mặt vào ngực hắn, không muốn để ý hắn: “Ngủ đây, đừng nói chuyện nữa.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thân thể của Hề Tương Lan vừa mới thoát khỏi Vô Tẫn Kỳ nên rất cần linh lực chăm sóc cho kinh mạch đã khô cạn nhiều năm, tay kia của y nắm hạt châu để linh lực từ từ truyền vào trong cơ thể, thậm chí y còn lười chủ động hấp thụ, không lâu sau thiu thiu ngủ thiếp đi trong cảm giác lâng lâng như đang đi trên mây.
Trong cơn mơ màng, y lờ mờ cảm thấy có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay mình truyền vào một lượng lớn linh lực, linh mạch tựa như dòng suối chảy hiền hòa róc rách khắp kinh mạch trong cơ thể.
Hề Tương Lan mơ màng nghĩ: “Thịnh Tiêu đang bị phong bế linh lực mà, hắn lấy đâu ra linh lực thế?”
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, y còn chưa kịp nghiền ngẫm thì cả người rơi vào bóng tối giống như vũng nước sâu, hoàn toàn ngủ say.
Một đêm không mộng mị.
Hề Tương Lan ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh lại, Thịnh Tiêu đã rời giường từ sớm.
Y ngáp to một cái rồi xuống giường mặc áo khoác vào, phát hiện trên bàn đặt một cái hộp đựng đầy linh châu, bên dưới còn đè một mẫu giấy, ghi rõ dòng chữ rồng bay phượng múa của Thịnh Tiêu.
“Linh châu, đổi làm hoa tai.”
Hề Tương Lan cầm mẩu giấy chậc lưỡi mấy cái.
Hoa tai trợ thính được sửa xong thì y không thể tiếp tục giả điếc giả ngu nữa, Thịnh Vô Chước có chủ ý không chỗ chê.
Nhưng âm thanh mờ ảo như xa như gần thật sự rất khó chịu, Hề Tương Lan rửa mặt sạch sẽ xong rồi cột gọn tóc lên, sau đó ngồi ở thư án của Thịnh Tiêu híp mắt chỉnh sửa hoa tai trợ thính.
Thiên Diễn Châu âm u không ánh sáng, Hề Tương Lan dùng xong liền bỏ, vân vê nó với vẻ chê bai một lát rồi tiện tay để qua một bên, sau đó chọn lựa mấy hạt linh châu có kích cỡ thích hợp để gắn vào hoa tai.
Có điều Hề Tương Lan hí hoáy một hồi mà vẫn không được, hình như pháp khí này đã bị hỏng hoàn toàn, có gắn linh châu vào cũng không ăn thua.
“Ầy.” Hề Tương Lan kiên nhẫn thử hết cả hộp linh châu, cuối cùng buông tay bỏ cuộc, xem ra trước khi Phục Man tới, y đành phải chịu tình trạng nửa điếc.
He he, đúng lúc có thể tiếp tục giả điếc giả ngu.
Hề Tương Lan vui vẻ đeo hoa tai lên, dù sao hoa tai này đã theo y nhiều năm, không nghe được thì có thể dùng để làm đẹp.
Ngay lúc này, bên tai truyền tới tiếng vang nhỏ bé.
“Nghĩ gì vậy?”
Hề tương Lan hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Thịnh Tiêu đã về từ khi nào, đang rũ mắt nhìn y, trông hắn có vẻ muốn hỏi y sao ngồi cười tủm tỉm một mình, liệu có phải lại có chủ ý xấu gì không.
Hề Tương Lan nhướng mày, há miệng nói ra lời ngon tiếng ngọt: “Đương nhiên là nghĩ về Thịnh tông chủ.”
Thịnh Tiêu nhận ra giọng điệu của y bất ổn liền biết hoa tai của y vẫn chưa được sửa xong, cúi người vươn tay khều linh châu trong hộp, tích chữ như vàng nhưng đủ để Hề Tương Lan nghe hiểu.
“Vô dụng?”
Hề Tương Lan ngồi lì trên chủ tọa trước án thư, không có ý nhường chỗ cho Thịnh tông chủ, chống cằm ngẩng đầu lười biếng nhìn hắn: “Pháp khí hư rồi, dùng linh châu cũng không được, ngươi lấy Thiên Diễn Châu vô dụng kia về đi.”
Thịnh Tiêu ngoắc ngón tay, hạt Thiên Diễn Châu kia lập tức bay về chui vào trong tay áo của hắn.
“À đúng rồi.” Hề Tương Lan xoa bóp bả vai: “Còn hạt châu trên vai ta ngươi cũng lấy về đi, bây giờ ta đã khôi phục Tương văn, không cần Thiên Diễn Châu duy trì mạng sống cho ta nữa.”
Thịnh Tiêu im lặng.
“Nè nè.” Hề Tương Lan mất hứng: “Ngươi đúng là khắc chữ ‘Chước’ lên người ta luôn nhỉ, muốn gì đây, tuyên thệ chủ quyền? Ta không phải là đồ vật.”
Thịnh Tiêu nói: “Không phải, ‘Chước’ là chữ có từ khi hạt Thiên Diễn Châu này mới ngưng tụ thành hình.”
Thiên Diễn Châu này được xem như là pháp khí bản mệnh của Thịnh Tiêu, hạt châu vừa sinh ra đã có chữ ‘Chước’ kia chính là hạt châu bản mệnh của hắn.
Sáu năm trước, Thịnh Tiêu dung nhập hạt châu duy nhất có chữ này vào kinh mạch của Hề Tương Lan, bảo vệ mạng sống của y.
Hề Tương Lan trợn mắt nhìn.
Thịnh Tiêu không nói nữa, giúp Hề Tương Lan vuốt gọn lại mái tóc rồi nói: “Ta ra ngoài một chuyến.”
Hề Tương Lan hoàn hồn lại, vội nói: “Hạt châu…”
Thịnh Tiêu nói: “Chờ Tương văn của ngươi hồi phục hoàn toàn, ta sẽ tự lấy ra.”
Hề Tương Lan nghẹn họng, thầm nghĩ y không phải hỏi cái này.
Năm đó trước khi y làm lễ cập quan, từng làm một chuyện khiến Thịnh Tiêu cực kỳ khó chịu, y dùng lý do ‘Ngươi rất nghèo, không xứng với ta’ để từ chối hợp tịch, nhưng sau chuyện này, y bị bắt đến Giải Trĩ Tông tra hỏi, Thịnh Tiêu lại một mình xông vào Giải Trĩ Tông muốn cứu y ra khỏi biển lửa.
Khi đó Thịnh Tiêu đã ôm tâm tình gì để làm những chuyện này…
Hề Tương Lan suy ngẫm một lát, cảm thấy trong lòng chua xót không thôi.
Nhưng Thịnh Tiêu tỏ vẻ không muốn nói với y về chuyện này, Hề Tương Lan đành phải ấp úng: “Ngươi, ngươi đi đâu? Khi nào về?”
Thịnh Tiêu: “Đi gặp Ôn chưởng tôn.”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt, đứng phắt dậy kéo Thịnh Tiêu: “Không được đi!”
Thịnh Tiêu quay đầu nhìn y.
Hề Tương Lan trầm giọng nói: “Ngươi, ngươi còn bị ‘Hoán Minh Nguyệt’ trói linh hồn, nếu Ôn Cô Bạch có ý đồ xấu với ngươi, há chẳng phải nguy hiểm?!”
Thịnh Tiêu cười lạnh.
Thật giống như người dùng phược linh với hắn không phải là tên lừa đảo họ Hề nào đó vậy.
“Không đáng lo.” Thịnh Tiêu hất tay y ra, sải bước rời đi.
Hề Tương Lan: “Nè! Nè, chờ chút!”
Thịnh Tiêu không muốn nghe y lải nhải, bước nhanh ra cửa, thoáng cái đã mất tăm mất tích.
Hề Tương Lan tức muốn chết, lạnh lùng nói: “Quyện Tầm Phương! Quyện Tầm Phương đâu?!”
Y phải lừa Quyện Tầm Phương dẫn mình ra khỏi Giải Trĩ Tông, nếu không Thịnh Tiêu lù khù sẽ bị Ôn Cô Bạch nuốt sống không nhả xương mất.
Rất nhanh sau đó Thượng Nguyên chậm chạp chạy tới, trên đầu còn cài một đóa hoa tươi mới hái: “Sao thế?”
Hề Tương Lan ba chấm.
Thượng Nguyên nghe cái gì cũng tin sái cổ, nếu muốn lừa nàng thì rất dễ, nhưng con bé này chỉ nghe lệnh của Thịnh Tiêu, điên lên là cả chủ cũng dám đánh.
Nếu muốn lừa nàng dẫn y ra khỏi Giải Trĩ Tông, sợ là còn khó lừa hơn Thịnh Tiêu.
Hề Tương Lan ôm hy vọng đi tới hỏi: “Quyện đại nhân đâu?”
“Quyện đại nhân đi theo Tông chủ gặp Ôn chưởng tôn rồi.” Thượng Nguyên nói: “Tông chủ còn dặn, dù ngươi có nói gì thì hôm nay tuyệt đối không được thả ngươi ra khỏi Giải Trĩ Tông.”
Hề Tương Lan: “…”
Thượng Nguyên hỏi khéo: “Ngươi có gì muốn phân phó sao?”
“Không, không có gì.” Hề Tương Lan im lặng nuốt xuống ngụm máu, gượng cười: “Ha ha, bông hoa trên đầu ngươi trông đẹp ghê.”
===Hết chương 61===