Tạm biệt quá khứ, chỉ còn lại những kỉ niệm đẹp nhất.
Giang Sơ Tinh bị cậu sờ có chút nhột, anh hơi rụt người lại: “Em chê nó à?”
Hạ Hoài cúi người hôn lên vết sẹo: “Không chê.”
Em chỉ cảm thấy đau lòng, không bao giờ muốn anh phải nhìn lại nỗi đau kia một lần nào nữa.
“Anh sẽ suy nghĩ.” Giang Sơ Tinh nói: “Chỉ là không biết có xóa được hay không.”
Đôi môi mỏng của Hạ Hoài dừng lại trên vết sẹo, miệng lúc đóng lúc mở: “Sẽ được mà.”
Cậu biết rằng vết sẹo trên người Giang Sơ Tinh này mỗi ngày đều sẽ khiến anh nhớ lại cảnh tượng kia không biết bao nhiêu lần.
Cậu không muốn anh nhớ lại những chuyện đau lòng đó nữa.
“Anh à.” Hạ Hoài ngồi thẳng lưng, duỗi tay sờ gương mặt của Giang Sơ Tinh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Sau này anh không được giấu em chuyện gì. Nếu ông ta tìm đến anh, anh phải nói với em đầu tiên.”
Cậu biết Giang Sơ Tinh suy nghĩ cái gì, một thiếu niên đã từng trải qua những chuyện như vậy từ lâu đã sớm học được cách gánh vác một mình.
Hạ Hoài hối hận vì đã không biết chuyện này sớm hơn, nếu biết sớm hơn cậu đã có thể chia sẻ nỗi thống khổ này với anh sớm hơn một chút.
“Nếu biết anh lại giấu giếm em.” Hạ Hoài nghiêng người cắn một chút lên mặt anh, “Em sẽ cho anh biết thế nào là tức giận?
Giang Sơ Tinh nghĩ tới cái gì đó, cười nói: “Tại chỗ nhảy ba vòng, rồi nói thêm một câu, em giận rồi sao?”
Hạ Hoài không để ý lời nói đùa của anh, lại ở trên môi anh cắn một miếng, giả bộ uy nghiêm: “Em tức giận sẽ rất đáng sợ.”
Giang Sơ Tinh phối hợp: “Anh sợ quá đi.”
Cả hai người đều cười vang.
Cũng không biết hai người vui vẻ vì điều gì mà cười một hồi lâu mới dừng lại.
Sắc trời dần trở nên lạnh hơn, ban đêm gió lạnh đập vào thủy tinh phát ra chút tiếng vang nhưng Giang Sơ Tinh lại cảm thấy cả người đều thực ấm áp giống như được tắm trong ánh mặt trời.
Đêm đó hai người ôm nhau ngủ, Giang Sơ Tinh cảm giác được bàn tay trên bụng mình tới lui vuốt ve vết sẹo ở nơi ấy.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Giang Sơ Tinh cảm giác trán mình bị người hôn xuống một cái, bên tai có lời thì thầm nho nhỏ nhưng anh nghe không được rõ lắm.
“Ai làm cho anh không thoải mái, em nhất định cũng phải khiến hắn khó chịu.”
–
Sau vụ việc của người đàn ông này Giang Sơ Tinh có đôi khi sẽ xuất thần, chứng ghét A cũng càng thêm nghiêm trọng.
Sau khi Hạ Mạch biết được chuyện này thì thừa dịp kết quả thi cuối kỳ còn chưa phát ra liền lôi kéo mọi người đi núi tuyết.
Đi ra ngoài một chút nói không chừng tâm tình sẽ được thả lỏng.
Vị trí của núi tuyết gần Tây Thành hơn một chút. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, tuyết ở các vùng núi đều phủ dày hơn những năm trước.
Leo lên lưng chừng núi, Hạ Hoài và Giang Sơ Tinh đứng cạnh nhau trên một phiến đá nhìn xuống khoảng không mênh mông trắng xóa đẹp đến hư ảo, mọi tâm sự trong lòng đều theo đó mà được giải phóng.
Hạ Mạch hiếm khi leo lên ngọn núi cao thế này, thật sự mệt đến thở hồng hộc, thở ra một hơi khói trắng, “Sơ Tinh ông chậm một chút, từ từ đợi tôi với.”
Giang Sơ Tinh vô tình mà bỏ lại một câu: “Không nha, cậu từ từ tự mình leo lên đi.”
Sau khi nói xong liền cùng Hạ Hoài tiếp tục leo lên trên.
Hạ Mạch: “…”
Tạ Thỉ Yến kéo Hạ Mạch qua: “Em đi với đàn anh.”
Hạ Mạch thở dài: “Quả nhiên anh em không đáng tin cậy, chỉ biết có người yêu.”
Tạ Thỉ Yến bật cười. Tới khi cả bốn người lên đến đỉnh núi thì thời gian đã không còn sớm.
Hạ Mạch vưà bước vào khách sạn đã bắt đầu lẩm bẩm, “Lần sau tôi sẽ không bao giờ đi leo cái núi tuyết chết tiệt này nữa, vừa mệt vừa lạnh, khổ cả thân.”
Giang Sơ Tinh thấy vẻ mặt đau khổ của hắn thì không khỏi cong môi, vỗ xuống tuyết trên vai hắn: “Nghe nói trong khách sạn có suối nước nóng, cậu có đi không?”
Hạ Mạch hai mắt sáng lên: “Đi chứ.”
Đây không phải nơi tắm suối nước nóng chuyên nghiệp nên chỉ có phân khu theo giới tính.
AO khác nhau, Hạ Hoài cùng Tạ Thỉ Yến đi vào khu Alpha, còn Omega cùng Beta có thể ở cùng một khu vực.
Vừa bước vào đã thấy sương khói mờ mịt trôi trên mặt nước.
Hạ Mạch gấp không chờ nổi bước vào trước, sương trắng lượn lờ trên mặt nước, hắn than thở một tiếng: “Thật thoải mái. Đây mới là thứ chúng ta nên hưởng thụ vào mùa đông chứ.”
Vì thời tiết lạnh nên không có nhiều người leo núi, hơn nữa Hạ Mạch và Giang Sơ Tinh còn chọn loại bồn tắm nhỏ nên ngoại trừ bọn họ thì không có ai khác.
Hạ Mạch nhìn về phía Giang Giang Sơ Tinh trên bờ.
Anh cởi áo choàng tắm ra, cả ngực và đầu vai đều nhuộm sắc hồng, hẳn là vì lạnh mà nổi hồng, như thế lại càng thêm xinh đẹp đến không chịu được.
Bên dưới là một vòng eo nhỏ và cơ bụng làm người hâm mộ không thôi.
Hạ Mạch là một Beta mà còn giữ không được, nghĩ đến tên nhóc Hạ Hoài kia.
Hạ Mạch bơi đến bên bờ bồn tắm, cong môi thử nói: “Ông và Hạ Hoài đã đến bước nào rồi?”
Giang Sơ Tinh vừa bước xuống bể bơi ngâm cả người trong nước nóng thì lập tức ấm lên, cả người thoải mái đến nổi da gà: “Cái gì mà bước nào?”
Hạ Mạch bơi tới bên người anh, duỗi tay lướt trên eo anh: “Ầy … ông hiểu mà.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Giang Sơ Tinh tránh ra: “Cậu ngứa tay à, ít động tay động chân đi.”
Hạ Mạch cười xấu xa: “Vậy ông thành thật khai báo đi.”
Hai người dựa vào một bên, Giang Sơ Tinh mím môi: “Hôn có tính không?”
“Chỉ hôn thôi?” Hạ Mạch ghét bỏ cực kỳ: “Dù sao hai người cũng là nam sinh trung học bình thường, có thể phản ứng bình thường chút được không?
Giang Sơ Tinh không nói nên lời: “Thế cậu cho rằng mọi người đều giống cậu, mỗi ngày đầu óc đều là những thứ linh tinh gì đâu chắc.”
“Cái này làm sao có thể gọi là linh tinh chứ.” Hạ Mạch vặn lại, “Đấy chính là cuộc sống tình thú sinh hoạt bình thường của nam sinh.”
Giang Sơ Tinh nói không lại hắn nên chỉ đành lựa chọn im lặng.
Hạ Mạch biết chuyện về cha của Giang Sơ Tinh, vòng tay qua vai anh: “Người anh em, có chuyện gì thì cũng nhớ nói cho tôi biết nhé, đừng có tự mình gánh vác.”
Giang Sơ Tinh sửng sốt, không hiểu sao hắn lại tự nhiên trở nên nghiêm túc như thế, vốc một chút nước lên mặt: “Biết rồi, cậu đừng lo lắng, dù sao cũng đã trưởng thành cả rồi.”
Giang Sơ Tinh không muốn nhắc tới chuyện đó lúc này, duỗi tay ra, chợt ngửi được một mùi thơm.
Anh hiện là Omega nên cực kỳ mẫn cảm với mùi vị, theo mùi đó ngửi ngửi liền phát hiện là từ trên người Hạ Mạch phát ra.
Anh chần chờ nói: “Cậu lại bị đàn em nhỏ kia đánh dấu à?”
Hạ Mạch: “Đâu có.”
Hạ Mạch nói: “Dạo này học hành bận rộn thế đến thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có thì lấy đâu ra thời gian làm cái công trình lớn như vậy?”
Giang Sơ Tinh nghiêng người cẩn thận ngửi, lại phát hiện mùi đã biến mất.
Hạ Mạch: “Có thể là tin tức tố phòng cách vách đó, nghi thần nghi quỷ cái gì.”
Giang Sơ Tinh nghe hắn nói vậy thì cũng cảm thấy có thể là tin tức tố của Omega nào đó phòng bên cạnh.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Giang Sơ Tinh cảm thấy có chút ra mồ hôi, dần thiu thiu ngủ.
“Sơ Tinh.” Hạ Mạch kêu anh.
Giang Sơ Tinh ừ một tiếng: ” Làm sao vậy?”
Hạ Mạch nói: “Ông có thấy cái suối nước nóng này đang nóng lên nhiều không?”
Nói xong, chữ cuối cùng của hắn còn cơ hồ biến thành âm gió.
Giang Sơ Tinh cảm thấy có gì đó không ổn, mở mắt ra liền phát hiện thiếu niên bên cạnh đã trượt chân chìm xuống nước suối.
Giang Sơ Tinh vội vàng vớt người đặt lên ghế tựa bên cạnh duỗi tay vỗ vỗ mặt của hắn, “Này, Hạ Mạch?”
Không ai đáp lại.
Giang Sơ Tinh nhìn thấy tình huống này có chút sững sờ.
Một giây tiếp theo, bản thể của Hạ Mạch bật ra, đôi tai thỏ trắng như tuyết và cục đuôi nhỏ phía sau hiện ra, trong miệng ồn ào: “Nóng, nóng quá.”
Một mùi sữa nồng nặc tỏa ra từ Hạ Mạch, nhè nhẹ từng đợt lơ lửng trong không khí.
Giang Sơ Tinh thấy hắn toàn thân đỏ bừng như phát sốt, da gáy cũng sưng đỏ lên, rõ ràng là sắp mọc ra thứ gì đó.
Giang Sơ Tinh đột nhiên hiểu ra, có lẽ Hạ Mạch sắp phân hóa một lần nữa.
Sau khi lảo đảo lui về phía sau hai bước, cả người anh bị tin tức tố của Hạ Mạch làm cho rối loạn, anh nhanh chóng mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra liền tình cờ đụng phải hai người kia vừa mới ngâm xong.
Giang Sơ Tinh bị tin tức tố của Hạ Mạch ảnh hưởng, chân có chút yếu ớt.
Thấy anh sắp ngã, Hạ Hoài liền tiến tới ôm lấy anh, thấy sắc mặt anh không ổn thì lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Sơ Tinh chỉ vào bên trong, sốt sắng nói với Tạ Thỉ Yến: “Mau … Vào đi, Hạ Mạch hình như đang muốn phân hóa.”
Tạ Thỉ Yến ở bên cạnh vừa nghe được lời anh thì nào có quan tâm giới tính gì nữa, trực tiếp liền xông vào.
Có tin tức tố của Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh tốt hơn không ít.
Giang Sơ Tinh thực sự lo lắng cho tình hình của Hạ Mạch, cuối cùng được Hạ Hoài nửa ôm nửa dìu đi vào.
Tạ Thỉ Yến hoàn toàn bất lực trước tình huống này, hắn ôm Hạ Mạch vào trong lồng ngực, dùng tin tức tố của chính mình để trấn an người trong lòng.
Hạ Mạch giống như quả cầu nhỏ nóng rực, nóng đến mức khiến cho Tạ Thỉ Yến hoảng hốt, cả người khẽ run.
Dù có được trấn an thế nào thì hiệu quả cũng không đặc biệt đáng kể.
Cha mẹ của Hạ Hoài là giáo sư tin tức tố nên cậu có nhiều kiến thức về lĩnh vực này hơn những người khác, “Nếu cậu cứ ôm thế này thì cũng vô dụng.”
Tạ Thỉ Yến sốt ruột hỏi: “Vậy em phải làm sao bây giờ?”
Hạ Hoài nói: “Cậu thử cảm nhận một chút, tin tức tốc của cậu với anh ấy thế nào.”
Tạ Thỉ Yến trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, thành thật trả lời: “Không có dấu hiện phản kháng.”
Hạ Hoài liền đưa ra phương án phù hợp nhất: “Vậy tin tức tố của hai người hẳn là rất xứng đôi. Cậu dẫn anh ấy trở về đi, trước làm đánh dấu tạm thời, sau kiểm tra tình hình tiếp, anh sẽ liên lạc với ba mẹ.”
Tạ Thỉ Yến bế Hạ Mạch đi về phòng, cái người trong lòng hắn kia đang dần dần thay đổi như là thành một người khác.
Bởi vì tin tức tố trong kỳ phân hóa của Hạ Mạch quá mạnh, tuyến thể của Giang Sơ Tinh cũng bắt đầu hơi nóng lên, bản thể cũng xuất hiện, vùi đầu vào cổ Hạ Hoài mà cọ cọ.
Hơn nữa anh vừa mới ngửi được mùi tin tức tố của Tạ Thỉ Yến nên trong ngực rất ngột ngạt và khó chịu.
Như là cảm giác hòa trộn của hai thiên đường băng và lửa.
Hạ Hoài đem áo tắm của anh gom lại, nhẹ giọng hỏi: “Có mang theo thuốc ức chế không?”
Giang Sơ Tinh sắc mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu.
Hạ Hoài ôm lấy người: “Trở về phòng.”
Bên này, Tạ Thỉ Yến đem người ôm vào phòng, đang muốn đem hắn đặt ở trên giường thì Hạ Mạch cứ ôm lấy hắn không tha, thở ra đều là nhiệt nóng.
“… Yến Yến, anh khó chịu.”
Tạ Thỉ Yến chỉ có thể chính mình cùng hắn leo lên giường, đem hắn đặt ở trên đùi mình, vỗ nhẹ lưng dỗ dành, “Em biết, đàn anh buông em ra trước đã.”
“Anh không buông.” Hạ Mạch một khi đã ôm liền không chịu bỏ, rầm rì.
Có lẽ tin tức tố của hai người thực sự rất hợp nhau nên khoảnh khắc bị một tia tin tức tố của Hạ Mạch cuốn lên kia, cổ họng của Tạ Thỉ Yến cũng trở nên khô nóng.
Dục vọng ở sâu trong cơ thể bị gợi ra, bản thể cũng theo đó nổi lên.
Tạ Thỉ Yến nhẹ giọng mà cùng hắn thương lượng: “Ca ca, anh buông tay để em đánh dấu tạm thời anh được không?”
Hạ Mạch thần chí hoảng hốt, chỉ nhớ rằng bọn họ cũng đã đánh dấu qua vài lần, nhưng đều không lâu sau liền biến mất, hoàn toàn không thể lưu lại lâu hơn một chút.
Hạ Mạch cực kỳ lo được lo mất, có chút bướng bỉnh: “Anh không cần, dù sao cũng sẽ biến mất thôi.”
Tạ Thỉ Yến nghe thấy mấy chữ cuối cùng thì mày nhăn lại, từ từ tính toán, hiện tại đang trong giai đoạn phân hóa của Hạ Mạch, thực sự không thể tiếp tục trì hoãn chuyện này.
Hắn sợ Hạ Mạch xảy ra chuyện, việc này liên quan đến tương lai, tuyến thể thực sự không thể qua loa được.
Tạ Thỉ Yến có chút bực, cao giọng nói: “Hạ Mạch, nếu anh không buông tay, em sẽ dùng biện pháp mạnh đấy.”
Thanh âm này rơi vào tai của Hạ Mạch làm cho hắn chấn động, không nghĩ tới một ngày nào đó bản thân sẽ bị Tạ Thỉ Yến hung hăng như vậy.
Hạ Mạch buông tay, hai mắt đỏ bừng.
Tạ Thỉ Yến vuốt ve khóe mắt anh, thấp giọng nói: “Ca ca, đừng sợ, sẽ không đau đâu.”
Đuôi sư tử của Tạ Thỉ Yến quấn lấy eo Hạ Mạch, Hạ Mạch rốt cục cũng trở nên ngoan ngoãn dưới tin tức tố, lượng tin tức tố đang di chuyển trong cơ thể hắn có thể cũng đã đạt tới cực hạn.
Tạ Thỉ Yến bóp eo hắn đem người xoay lại.
“Ngoan, nghe lời.” Tạ Thỉ Yến ôm lấy thân thể của hắn, cảm nhận được bản thể ướt át bên dưới liền cởi bỏ áo choàng tắm của Hạ Mạch ra, đem cả người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an cái đuôi nhỏ tròn vo của hắn, một bên âu yến tuyển thể và bộ phận cơ thể nào đó.
Tạ Thỉ Yến lộ ra răng nanh của mình để ở sau gáy của Hạ Mạch, vùng da sau gáy mềm mại hơn so với tưởng tượng của hắn, có thể là do vừa mới mọc nên nhiệt độ nóng đến mức khiến người ta phải rụt lại.
Hạ Mạch cảm nhận được sự xâm lược của hắn, cái đuôi nhỏ tròn vo như quả bóng dần chuyển sang màu hồng, vừa giật giật lại ngứa ngáy, hắn hơi ở trên người Tạ Thỉ Yến cọ cọ một chút.
Đường gân xanh trên trán Tạ Thỉ Yến lộ ra, giọng nói như chết lặng: “Mạch Mạch, xin anh đó, đừng nhúc nhích.”
Hạ Mạch ủy khuất mà hức hức: “Nhưng anh khó chịu.”
“Anh đừng nhúc nhích để em đánh dấu chút.” Tạ thỉ Yến dỗ dành: “Nhanh lắm.”
Để phòng ngừa Hạ Mạch tiếp tục kích thích hắn, Tạ Thỉ Yến véo lấy quả bóng mềm mại kia. Cúi người thăm dò tuyến thể của Hạ Mạch làm hắn hơi ngửa cổ lên lầm bầm.
“Ư ư…”
Tin tức tố của Omega càng ngày càng đậm đặc, Alpha cũng bị cuốn theo nó, cùng nó giao triền mang đến cơn trấn an dễ chịu nhất.
Ánh mắtTạ Thỉ Yến tối sầm lại trong chốc lát, duỗi tay chế trụ cằm Hạ Mạch, hắn nghiêng đầu, răng nanh đặt sau gáy há mồm cắn xuống.
Một lượng tin tức tố cực mạnh chậm rãi được tiêm vào, Hạ Mạch hơi mở to mắt, từ xương cột sống đến xương cùng một trận tê dại.
Hắn cảm nhận được hương rượu trong veo, mát lạnh thoang thoảng và say khướt của Tạ Thỉ Yến, từng chút từng chút làm dịu đi sự khô nóng trong người, từng giọt máu trong huyết quản dường như đều nhiễm vào hương rượu của Yến Yến.
Mùi thơm của rượu khác hẳn rượu thường, hơi mát lại trong như thứ rượu quê ủ từ đầu xuân, vừa ngọt ngào vừa tinh tế.
Hốc mắt của Hạ Mạch hơi ẩm ướt, sự dung hợp hoàn mỹ này là điều mà trước đây Hạ Mạch chưa từng trải qua.
Dường như trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình thuộc về Tạ thỉ Yến, hoàn toàn trở thành vật sở hữu của em ấy, bị em ấy đánh dấu hoàn toàn.
Hạ Mạch hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn trong vòng tay của Tạ Thỉ Yến, nhiệt độ cơ thể vẫn đang tăng lên từng chút một, hoàn toàn không có ý giảm xuống, hơn nữa nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Tạ Thỉ Yến cảm giác được cái đuôi của Hạ Mạch đang ám chỉ không thỏa mãn rõ ràng, điều này càng làm sâu sắc thêm dấu ấn giữa họ theo đúng nghĩa.
Lực hút giữa AO là không ngừng lôi kéo, như một sợi dây bị kéo căng giữa hai sợi dây, vừa dùng lực liền đứt.
Hơi thở của Hạ Mạch ngày càng gấp gáp, nam sinh phía sau so với hắn càng cảm thấy khó chịu hơn.
Lúc đánh dấu kết thúc, Hạ Mạch nghe thấy Tạ thỉ Yến ở bên tai hắn nói nhỏ.
Trong mông lung, Hạ Mạch mờ mịt nghiêng đầu, lại bị Alpha cưỡng hôn.
“Mạch Mạch, anh là của em.”
Dưới tình huống này mà hôn môi thì chẳng khác gì những con thiêu thân đang lao đầu vào lửa.
………