Nghe nói nhà người này cũng buôn bán, tính cách phóng đãng, mỗi ngày đều trêu mèo chọc chó ở Lưu Li trang, trong nhà cũng thê thiếp thành đàn.
Hắn và Phan phu nhân ngẫu nhiên gặp mặt từ một vụ bắt trộm, lúc ấy Phan phu nhân đi dạo chợ, bị người trộm túi tiền, là vị Lưu công tử này tự mình đuổi theo lấy về, đưa đến tay Phan phu nhân.
Hắn làm người dí dỏm, hài hước lại ra tay hào phóng, rất dễ chọc cho Phan phu nhân vui, thường xuyên qua lại như thế, hai người liền dính vào nhau, ngay cả tiểu tình nhân Vương Hải Lâm trẻ tuổi anh tuấn, Phan phu nhân cũng không rảnh lo.
Họ Lưu – công tử nhà giàu, manh mối đã thực rõ ràng.
Hỏi đến nơi này, hai người liền chuẩn bị rời đi, nhưng Tạ Cát Tường đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người hỏi Vương Hải Lâm: “Chuột trong phủ nhiều không?”
Vương Hải Lâm là người hầu trong phủ, những việc này đều do hắn xử lý.
“Cái gì?” Vương Hải Lâm không nghe rõ.
Tạ Cát Tường lại hỏi: “Phía sau nha môn này chuột mối nhiều không?”
Nha môn Quân Khí tư đã xây dựng hơn trăm năm, mỗi một đời giam chính đều sẽ được chuyển từ nơi khác đến, bởi vì ở không bao lâu liền phải dọn đi, cho nên cơ hồ đều không tu bổ lại.
Hơn trăm năm qua, phía sau nha môn có vẻ hết sức cũ nát, dụng cụ đồ dùng trong nhà cũng đều có chút loang lổ, trong âm thầm khẳng định có rất nhiều chuột mối.
Vương Hải Lâm không biết vì sao Tạ Cát Tường hỏi như thế, nhưng vẫn gật gật đầu: “Rất nhiều, lúc vừa mới chuyển đến, phu nhân cho đám người hầu trong nhà chỉnh lý lại một phen thật tốt, cũng chẳng được bao lâu, vào đầu năm mối mọt lại tràn lan, phu nhân lại cho Tôn quản gia xuống tay đuổi trùng thêm lần nữa.”
Tôn quản gia sao?
Tạ Cát Tường gật gật đầu, cùng Triệu Thụy ra sương phòng.
Đến bên ngoài lều trại dựng tạm, Triệu Thụy phân phó Tô Thần: “Phái người đi tra việc kinh doanh của mấy cửa hàng Văn gia ở Lưu Li trang như thế nào, lại tra mấy hiệu thuốc lân cận Lưu Li trang, nhìn xem đầu năm nay Văn gia có mua bả chuột hay thuốc diệt trùng không.”
Tô Thần chắp tay: “Vâng!”
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, lại nói: “Vừa rồi Vương Hải Lâm có nói tình nhân mới của Phan phu nhân họ Lưu, gia đình phú hộ ở Lưu Li Trang, manh mối này ngươi tự mình đi tra, nhìn xem vị Lưu công tử phong lưu này trước lúc mặt trời mọc đã đi nơi nào, hiện tại lại ở nơi nào.”
Hai người vén lều trại nhìn nhìn, thấy Hình Cửu Niên vẫn còn bận rộn, cũng không có manh mối mới, liền lui ra ngoài.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
“Chúng ta cân nhắc lại lần nữa,” Triệu Thụy nói, “Nếu người chết chính là Phan phu nhân, như vậy thực rõ ràng, người bị tình nghi tổng cộng có năm người, Văn Chính Thành, Tôn Tam Lang, Xảo Tư, Văn Tử Hiên và Vương Hải Lâm, trừ cái này ra, mấy người có liên quan đến bọn họ là Lưu công tử cùng ngoại thất của Văn Chính Thành cũng có hiềm nghi.”
Mấy người này, đều có động cơ giết Phan phu nhân, hơn nữa sau khi giết Phan phu nhân, bọn họ đều có thể đạt được chỗ tốt trong đó.
Văn Chính Thành có thể thoải mái nạp thiếp thất, cũng có thể cưới vợ kế khác. Tội tham ô của Tôn Tam Lang sẽ không còn ai truy tìm, hắn vẫn có thể ở lại Văn gia làm đại quản gia. Xảo Tư không cần lại bị đánh, cũng có thể đổi công việc khác, ngày tháng trôi qua cũng tốt hơn rất nhiều. Mà Văn Tử Hiên rốt cuộc có thể báo thù rửa hận, làm mẫu thân có thể nhắm mắt.
Vương Hải Lâm tự nhiên không cần nhiều lời, Phan phu nhân đã chết, nàng liền không thể lại đi tìm tình nhân khác, có lẽ ở trong lòng Vương Hải Lâm, chỉ có như vậy Phan phu nhân mới vĩnh viễn thuộc về hắn.
Kể từ đó, người chết ở phòng chứa củi, khả năng là Phan phu nhân cực kỳ cao, bởi vì ở trong cái nhà này, người muốn nàng chết thật sự quá nhiều.
Nhưng nếu không phải thế thì sao?
“Nếu người chết không phải Phan phu nhân, chúng ta không phỏng đoán trước thân phận đối phương,” Tạ Cát Tường như suy tư gì nói, “Nếu Phan phu nhân còn chưa chết, vậy nàng ở nơi nào, có gặp nguy hiểm không? Rồi những gì chúng ta thấy ở chủ viện có thật như vậy? Nàng có khả năng chủ động rời đi rồi không?”
Triệu Thụy nói: “Như thế cũng không phải không có khả năng, người ở Văn gia muốn Phan phu nhân chết có quá nhiều, người ngoài có lẽ không biết, nhưng Phan phu nhân ngày ngày sống ở chỗ này, cũng coi như là rõ chuyện Văn gia như lòng bàn tay, những người này suy nghĩ về nàng như thế nào, có lẽ nàng đã sớm biết rõ.”
“Không rời khỏi nơi này, rất có thể người chết chính là nàng, cho nên nàng sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ một cơ hội tốt trực tiếp biến mất.”
Hai người nói tới đây, đều có chút trầm mặc.
Nếu là như thế, như vậy hết thảy đều phải quay lại từ đầu, vụ án mất tích cần phải tách ra, điều tra riêng với vụ án lửa cháy hủy thi.
Tạ Cát Tường cúi đầu tự hỏi một lát, đột nhiên nói: “Không bằng chúng ta điều tra từ chỗ nổi lửa, xem trước khi bốc cháy có ai ở đó không?”
“Ý kiến hay,” Triệu Thụy cười, “Vẫn là Cát Tường thông minh.”
Mặc kệ người chết là ai, nàng chết khi nào, kẻ giết người và kẻ phóng hỏa rất có khả năng là cùng một người, chỉ cần khi nổi lửa có thời gian gây án, đều là người bị tình nghi.
Hai người đi tìm đội trưởng đội xe chở nước trước, đội trưởng nói: “Phòng chứa củi này cháy, đại khái là phát ra từ trên thân người chết, bất quá điểm nổi lửa không đơn thuần chỉ là người chết, củi trong phòng cũng bị đổ dầu, như vậy hỏa thế mới có thể lan nhanh hơn, nhưng muốn đốt tới lửa lớn tràn ngập, như thế nào cũng cần khoảng hai khắc (30′).”
Tạ Cát Tường nhớ rất rõ ràng, khi bọn họ đi vào nha môn, toàn bộ phòng chứa củi đều đã bao phủ trong biển lửa.
Nói như thế, lúc ấy hẳn là đã cháy non nửa canh giờ (1h).
Bất quá khi đó Văn Chính Thành ở nha môn phía trước, nhìn không được tình hình phía sau, mà đám người Tôn quản gia còn đang nỗ lực cứu hoả, tất cả đều tụ tập tại dãy sương phòng phía sau.
Suy tính như thế, sớm nhất giờ Thìn (7g – 9g) đã nổi lửa, sau khi lửa nổi lên khoảng một khắc (15′), Văn Chính Thành đi Hộ Thành Tư báo án.
Hộ Thành Tư cách nha môn Quân Khí tư rất gần, đi bộ một lát là có thể đến, căn bản không chậm trễ thời điểm.
Sau đó Hộ Thành Tư chuyển vụ án đến Triệu Thụy, Triệu Thụy lại ngồi xe ngựa từ Phương Phỉ uyển tới Quân Khí tư, lại qua thêm hai khắc (30′).
Trong non nửa canh giờ này (1h), toàn bộ phòng chứa củi đều bị thiêu cháy. Lại đợi hai khắc, đội xe chở nước mang theo xe chứa đầy nước đuổi tới, bắt đầu toàn lực dập tắt lửa, trận lửa lớn này tại Quân Khí tư cuối cùng mới được dập tắt.
Triệu Thụy gọi Tôn Tam Lang tới, dò hỏi lần nữa vào lúc nổi lửa mọi người ở nơi nào.
Tôn Tam Lang nói: “Đại nhân, lúc ấy vừa qua khỏi giờ ăn sáng trong phủ, đa số người đều ở chỗ nghỉ ngơi của mình, không bao lâu liền phải làm việc, cho nên cơ hồ đều nhìn không thấy người nào. Bất quá lúc ấy thảo dân ra phủ đi gặp chưởng quầy, cũng không ở trong phủ.”
Mọi người sau đó, trả lời đều giống như Tôn Tam Lang, phần lớn đều ở phòng ngủ của mình.
Ngay cả Văn Chính Thành, cũng nói mình dùng xong cơm sáng rồi đi tản bộ trong hoa viên, giải sầu việc phu nhân mất tích.
Kết quả là, trận lửa này, bất cứ người nào trong Văn gia đều có khả năng động thủ, ngoại trừ Tôn quản gia.
Tạ Cát Tường thở dài: “Tra xét cũng như không.”
Triệu Thụy lại lắc đầu: “Không, không có uổng công, vừa vặn có thể thuyết minh, người chết khẳng định có quan hệ với Văn gia.”
Lời này nói ra không được rõ ràng, nhưng Tạ Cát Tường nhíu mày một lát, rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận.
“Vẫn là Thụy ca ca kinh nghiệm phong phú.”
Triệu Thụy quay đầu nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười: “Đợi Cát Tường làm thêm vài vụ án, rất mau sẽ vượt qua ta thôi.”