Nguyễn Thu từng nhìn thấy diện mạo của người Incyte trong sách giáo khoa của học viện. Chúng có làn da thô ráp, khuôn mặt xấu xí và hai lớp vỏ cứng ở hai bên cổ.
Vẻ mặt Lục Cực nghiêm túc: “Các anh cấu kết với quân đội Liên Minh, sai tinh tặc làm việc cho các anh, rốt cuộc có mục đích gì?”
Người Incyte trước mặt không chịu tiết lộ bất kỳ thông tin nào, miệng cứng như đá.
Chẳng hỏi được gì, tra tấn cũng vô ích, Lục Cực giam chúng vài ngày, sau đó lại đến nhà tù thay đổi cách hỏi chúng.
“Có phải hành tinh mẹ gặp rắc rối gì không?” Cậu ta nói năng ôn hòa, “Các anh cần giúp gì thì cứ nói.”
Người Incyte không tin lời cậu ta, nhưng cũng chịu lên tiếng.
Giọng điệu ngọng kỳ lạ nói: “Chúng tôi cần tinh thần lực của cậu.”
Lục Cực giật mình, nhanh chóng giữ vững bình tĩnh: “Hóa ra các anh muốn ánh sáng xanh à?”
“Ánh sáng xanh gì?” Người Incyte chợt hiểu, “Cậu muốn gọi cậu ấy như vậy cũng được.”
Nói xong, gã nhắm mắt lại không nói nữa, từ chối mọi cuộc trò chuyện, giống như đang chờ chết.
Lục Cực hết cách đành ra về.
Cấp dưới đang đợi bên ngoài, đưa cậu ta xem một số tài liệu: “Chỉ huy, đã dịch rồi ạ.”
Tài liệu về đồ của người Incyte, cậu ta lật qua vài trang, phát hiện trong đó có bức ảnh về một người đàn ông lạ mặt.
Chẳng biết bức ảnh được chụp lúc nào, người trong đó sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt im lặng.
Lục Cực chưa bao giờ gặp người này, cậu ta định đọc tiếp thì mi tâm bỗng nhăn lại.
Cậu ta mặt không đổi sắc giấu tay phải ra sau lưng, đưa tài liệu cho cấp dưới: “Đưa đến chỗ của tôi trước đi.”
Cấp dưới đáp vâng rồi rời đi, lúc này Lục Cực mới giơ tay phải lên.
Lòng bàn tay phải của cậu ta sáng lên thứ ánh sáng xanh quen thuộc nhưng nó nhanh chóng biến mất.
Lục Cực trầm tư, mở máy liên lạc gọi cấp dưới vừa rồi: “Điều tra xem người trong ảnh là ai, không được bỏ sót bất kỳ thông tin nào.”
❦❦❦
Khi Nguyễn Thu tỉnh dậy từ trong mơ, sắc trời bên ngoài vừa tờ mờ sáng.
Ý thức của cậu dần trở lại, một số hình ảnh trong giấc mơ dần mờ đi, đặc biệt là những khuôn mặt.
Cậu nhớ người Incyte có một cục u cứng trên cổ, lại không thể nhớ người trong bức ảnh mà Lục Cực nhìn thấy trông như thế nào.
Nhưng Nguyễn Thu cảm thấy đây là tin tức rất quan trọng, cậu vừa ngỡ ngàng vừa khó hiểu, ngẩng đầu nhỏ giọng kêu: “Anh ơi.”
Tập Uyên lập tức mở mắt ra, cánh tay ôm chặt eo cậu: “Sao em dậy sớm thế?”
Hắn sờ trán Nguyễn Thu, thấy cậu không sao.
Vẫn chưa đến giờ thức dậy, nhưng Nguyễn Thu không buồn ngủ chút nào, vùi mình vào trong lòng Tập Uyên rầu rĩ nói: “Hình như em mơ thấy cha.”
Cậu ngẩng đầu, giọng điệu chần chừ: “Em không biết nữa… Ông ấy trong một bức ảnh, nhưng em không nhớ rõ lắm.”
Nguyễn Thu nói câu trước không ăn khớp với câu sau, có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng Tập Uyên vẫn hiểu ý của cậu.
Tập Uyên im lặng một chốc, xoa mái tóc bạc của Nguyễn Thu: “Hôm nay xin nghỉ một ngày, em nhé?”
Nguyễn Thu khó hiểu: “Vì sao ạ?”
Tập Uyên không giải thích, hắn bảo Nguyễn Thu ngủ thêm lát nữa, sau đó gửi tin nhắn cho Tư Tuân.
Vào lúc ăn sáng, Tư Tuân về.
Y gọi riêng Nguyễn Thu vào phòng sách, vẻ mặt nghiêm nghị, thậm chí thận trọng đến lạ: “Tiểu Thu, tối qua con mơ thấy gì?”
Nguyễn Thu cúi đầu: “Chỉ mơ lung tung thôi ạ…”
Y không biết nên giải thích ra sao, nếu bắt đầu từ đầu thì e là cậu sẽ thật sự cần xin nghỉ một ngày mất.
Tư Tuân chưa bao giờ cân nhắc bất cứ chuyện gì ngoài thực tế, y đoán có lẽ là Đường Khiêm hoặc Tập Uyên vô tình tiết lộ điều gì đó cho Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu muốn biết nhiều hơn nên lấy giấc mơ làm cái cớ.
Y cứ do dự mãi, nhưng vẫn đưa màn hình cho Nguyễn Thu: “Cậu tìm thấy cái này từ người Incyte, bên trong có một bức ảnh…”
Tư Tuân ngập ngừng. Nguyễn Thu sững sờ, bỗng nhận ra giấc mơ của cậu cũng sẽ xảy ra ở thời không này.
Cậu lấy hết can đảm nhận màn hình.
Tư Tuân nói tiếp: “Con muốn xem lúc nào cũng được. Nếu cần nghỉ thì bảo Tập Uyên xử lý giúp con.”
Nguyễn Thu siết chặt màn hình trong tay, gật đầu.
Cậu đứng dậy rời khỏi phòng sách, Tập Uyên đợi bên ngoài cửa.
Trông thấy Nguyễn Thu đi ra quá nhanh, Tập Uyên đoán cậu vẫn chưa xem thứ đó.
Hắn bước về phía cậu, Nguyễn Thu đưa màn hình cho hắn: “Em đi học trước, cái này… Đi học về rồi tính sau.”
Sau khi tỉnh lại từ trong mơ, cậu gần như vô thức nói với Tập Uyên rằng hình như cậu mơ thấy cha, nhưng không nhớ người trong ảnh trông ra sao, mà cũng chẳng có cơ sở gì chứng minh.
Song phản ứng của Tập Uyên và Tư Tuân đã chứng minh rằng rất có thể cậu đã tình cờ đúng.
Nguyễn Thu thấy thấp thỏm, không hiểu sao không dám mở màn hình lên.
Cậu muốn vào học viện trước, buổi chiều về nhà làm xong bài tập rồi xem.
Trải qua giấc mơ nhiều lần, Nguyễn Thu sắp quen rồi.
Có lẽ đã có thể xác nhận giấc mơ chỉ là giấc mơ, khác hẳn với hiện thực, những chuyện cậu mơ thấy cũng có thể dùng làm thông tin và nhắc nhở.
Đặc biệt là giấc mơ đêm qua, Nguyễn Thu vô cùng để ý ánh sáng xanh trong tay Lục Cực.
Cậu cảm thấy chắc hẳn có liên quan đến mình, cậu cũng lờ mờ có những suy đoán, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.
Giấc mơ đêm qua có quá nhiều thông tin, cộng thêm màn hình Tư Tuân đưa cho cậu càng làm cho đầu óc Nguyễn Thu rối bời.
Cậu muốn bình tĩnh lại, cố ý không nghĩ tới chuyện đó, chiều về rồi tính tiếp.
Tập Uyên lấy màn hình đi, đưa Nguyễn Thu đi học.
—
Trên đường đi, Nguyễn Thu mở máy liên lạc lên, phát hiện có một tin nhắn cậu chưa từng thấy, đối phương còn bị chặn.
“Ủa?” Nguyễn Thu bước lại gần Tập Uyên: “Anh là người trả lời tin nhắn này hả?”
Thời gian nhận và trả lời tin nhắn là tối qua, lúc đó cậu đã ngủ rồi.
Tập Uyên hào phóng thừa nhận: “Chính là anh.”
Đôi mắt đen lay láy của hắn âm trầm: “Còn dám tìm em nữa anh sẽ giết cậu ta.”
Nguyễn Thu có chút ấn tượng với cái tên trong tin nhắn, có lẽ vì chỉ gặp hai lần nên không quen lắm.
Cậu biết Tập Uyên đang ghen, nhưng không biết lý do cụ thể, chẳng lẽ chỉ vì một tin nhắn ư?
Nguyễn Thu vội ôm Tập Uyên: “Sao vậy anh? Anh đừng nóng giận.”
Vẻ mặt Tập Uyên dịu đi đôi chút, xoa mái tóc bạc sau gáy cậu.
Có điều, mối liên hôn gì đó trái lại cho hắn một ý nghĩ mà trước đây hắn chưa từng nghĩ.
Để Nguyễn Thu “liên hôn” với hắn, những người khác sẽ không còn ngấp nghé cậu nữa.