Hạ Úc Thanh cũng cười, chẳng thấy xấu hổ: “Em còn nhớ mãi quà sinh nhật năm đấy là một cái hộp bút. Thật ra em không muốn đâu, nhà làm nông, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng chắc tại lúc đi ngang qua sạp hàng đấy em cứ nhìn mãi, nên bố mẹ mới lén mua về. Mà không phải là đưa thẳng cho em đâu, tận sáng hôm sau ngủ dậy em mới thấy đấy, cái hộp bút nằm ngay cạnh gối của em, mở ra bên trong còn có tờ giấy nhắn bố mẹ viết, bảo em học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến về phía trước.”
“Em thật sự không phụ kỳ vọng của bố mẹ.”
“Ừm.”, Hạ Úc Thanh gật đầu, lại ngước lên nhìn anh, “Anh từng nhận được quà sinh nhật khó quên nào không?”
“Có.”, Lục Tây Lăng thu tầm mắt lại, “Hồi học lớp Bảy, cũng quên vì sao lại cãi nhau với bố mẹ, sinh nhật hôm đấy anh còn cố tình ở lại trường học đến tối muộn mới về. Vào nhà mới phát hiện ra phòng khách được trang hoàng thành một cái sân khấu, hóa ra là họ phối hợp với Lục Sênh diễn một vở kịch.”
“Nội dung gì?”
“Chịu đòn nhận tội.”
Hạ Úc Thanh cười hỏi: “Anh phản ứng thế nào?”
“Có muốn giận tiếp cũng không giận nổi nữa.”
“Là ý của ai vậy?”
“Mẹ anh.”
“Dì dịu dàng nhỉ!”
“Ừm.”
Chỉ là hoài niệm lại chút kỉ niệm ấm áp, cũng khiến cho ngày mưa trở nên êm đềm hơn.
Bất giác đã đi tới siêu thị.
Mua mấy thứ để nấu món sở trường của Hạ Úc Thanh, túi to túi nhỏ đều được Lục Tây Lăng xách, hai người lại hòa vào màn mưa.
Trở về chung cư, Hạ Úc Thanh lập tức vào bếp sơ chế đồ ăn. Cô rửa củ sen, giơ tay lên chỉ đạo Lục Tây Lăng, “Xắn tay áo lên cho em.”
Lục Tây Lăng xắn hai vòng cho cô, lại hỏi xem cô có cần anh giúp gì nữa không.
“Thái đồ ăn được không?”
Lục Tây Lăng chỉ từng bổ táo, nhưng anh tự tin cho rằng chuyện này chẳng có gì khó cả.
Lúc đưa dao và nạo vào tay Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh bắt đầu hối hận vì quyết định của mình…
Hình như không phải là Lục tổng đang thái đồ ăn, mà là đang điêu khắc, mỗi một nhát dao hạ xuống đều phải đắn đo, so sánh, miếng nào cũng nhất thiết phải bằng nhau.
Hạ Úc Thanh đứng bên cạnh cực kỳ sốt ruột, “…Không cần thái đều chằn chặn như thế! Như nào cũng ăn được mà!”
Lục Tây Lăng đứng bất động.
Hạ Úc Thanh cười đè tay anh lại, “Coi như em biết vì sao dì không dạy anh nấu cơm rồi.”
Cô không chút nghi ngờ, Lục Tây Lăng sẽ lấy cái cân điện tử ra để đong đếm chuẩn xác từng chút mắm muối dầu giấm mất thôi.
Đổi việc, Hạ Úc Thanh giao cho Lục Tây Lăng vào rửa đồ ăn. Cô nghĩ, dựa vào tính cách của anh, có lẽ anh sẽ rửa đến khi không còn tí sạn nào mới thôi.
Hai người ăn cơm, ba món vẫn còn dư.
Trong lọ hoa trên bàn ăn cắm bó hoa tươi họ mua khi đi ngang qua cửa hàng hoa trên đường về nhà. Cẩm chướng hồng, không pha thêm màu gì khác, chỉ một màu hồng phớt rất đẹp.
Hạ Úc Thanh cầm bát ăn canh, khẽ thổi hơi nóng, trong vầng khói, cô bỗng nói, “Lục Tây Lăng.”
“Ơi?”
“Mình đi đăng ký đi.”
[16] Cập nhật tình hình gần đâyƠn trời là gần đây không có ngày lễ gì đặc biệt, trên hệ thống hẹn lịch còn rất nhiều chỗ trống, tác thành cho lần quyết định đột ngột của họ.
Buổi sáng chụp ảnh đăng ký, buổi chiều đến cục dân chính làm thủ tục.
Chưa đến mười phút đã ra khỏi cục dân chính.
Ngồi vào xe, Hạ Úc Thanh để hai quyển sổ chứng nhận kết hôn vào cạnh nhau để chụp ảnh.
Cân nhắc mãi một hồi để đăng lên mạng, cảm thấy nói gì cũng có vẻ sến sẩm, dư thừa, nên chỉ đăng đúng mấy chữ “Cập nhật tình hình gần đây”.
Sau đó là vô số thông báo like và bình luận “chúc mừng”.
Trong số tất cả bình luận, chỉ duy nhất cô giáo hướng dẫn của Hạ Úc Thanh là nói một mình một kiểu: Cuối tuần nộp bản thảo luận văn đầu tiên, đừng quên. J
Cái icon “mỉm cười” của hệ thống khiến Hạ Úc Thanh giật mình.
Đợi đến khi tạm xử lý xong các tin nhắn, Hạ Úc Thanh mới hoàn hồn, hỏi Lục Tây Lăng đang đi đâu.
Lục Tây Lăng trả lời: “Mời bạn nhỏ đi ăn tối.”
“Đi đâu ăn?”
“Đến thì biết.”
Crepuscolo, bữa tối anh nợ cô năm đó.
Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh mở điện thoại ra kiểm tra Wechat.
Trên dòng thời gian, bất chợt lướt thấy Lục Tây Lăng đăng trạng thái mới.
Tài khoản vẫn luôn phủ bụi của anh, chẳng biết hoạt động lại từ khi nào.
Chỉ có duy nhất một dòng trạng thái, đăng từ tối qua, sau khi cô ngủ.
Ảnh chụp là “trộm” từ ảnh của cô.
Dòng trạng thái cũng y như cô: Cập nhật tình hình gần đây.