Nhưng cũng không biết có nên nói vận khí của nhóc con này không tốt hay không, tự nhiên lại xuất hiện vào thời điểm này. Tình huống của Ater đang không ổn, thân thế của Ngu Uyên lại đặc thù, không thể tránh khỏi việc bị liên lụy. Vì vậy, ngay cả khi Ngu Uyên muốn đối tốt với ai đó, hắn cũng phải chú ý đến rất nhiều thứ.
Thế nên người ngoài vẫn không tài nào hiểu được, vì sao Ngu Uyên lại có thể đối xử tốt đến như vậy với một Noelle mới ra đời không lâu.
Nhưng A Trạch lại biết.
Vì vậy, khi anh là người biết tin tức này đầu tiên, trong lòng đã cảm thấy rất lo lắng. Anh bắt đầu suy nghĩ không biết nhóc con kia đã gặp phải chuyện gì, sau đó lại không dám chậm trễ chạy lại thư phòng thông báo cho Ngu Uyên.
“Đi tìm Maca.” Ngu Uyên nói, dẹp hết những thứ trên bàn sang một bên. Hắn đứng dậy, nhanh chóng đi ra cửa, chủ động đi tìm Đại sư Maca.
Đúng vậy, nơi này căn cứ Andrew, tuy rằng không nghiêm mật như căn cứ quân sự, nhưng cũng là một trong những căn cứ cao cấp của Ater. Nếu như muốn làm chuyện gì bí mật trong này, không có khả năng giấu được người đứng đầu, mà Đại sư Maca lại chính là người đứng đầu của căn cứ Andrew.
Nghĩ đến đây, Ngu Uyên không nhịn được nhíu mày, trong đầu thoáng hiện lên bóng hình nhỏ xinh của bé con nhà mình, nơi mềm mại nhất trong tim như thể bị thứ gì đâm thẳng vào.
Bé con nhìn thì nhỏ nhưng tính tình lại không nhỏ chút nào, lỡ bất cẩn rơi xuống bàn cũng không cách nào leo lên được, không cho kẹo ăn cũng vừa giận dỗi vừa làm nũng. Nếu như thật sự bị người bắt đi thì phải làm sao bây giờ? Chẳng khác nào đưa dê vào miệng sói.
Lòng Ngu Uyên không nhịn được phát lạnh, nhưng hắn rất ít khi không khống chế được cảm xúc. Tuy đã sốt ruột muốn điên rồi nhưng mặt ngoài hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, quay đầu nhìn A Trạch, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên.”
A Trạch lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng gật đầu thưa vâng, sau đó đi ra cửa, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Đi tìm Đại sư Maca để hỏi một Noelle mất tích, nhìn qua thì có vẻ như là chuyện đơn giản, hoàn toàn nằm trong khả năng của Ngu Uyên, nhưng những việc liên lụy phía sau thì lại rất lớn.
Đại sư Maca ở Hoàng tộc nhiều năm như vậy, chính Chử Thư Mặc cũng có thể nghĩ ra, danh tiếng của ngài bên ngoài vẫn luôn tốt như vậy, không có khả năng ngài là một lão già khờ khạo. Không những không ngốc, mà có khi ngài đã đứng vào phe phái của một trong ba vị Điện hạ.
Thời điểm này để cho Đại sư Maca can thiệp, chính là đang dâng cơ hội lên cho đối phương. Mặc dù Ngu Uyên đã sớm không còn liên quan gì đến phía quân sự, hắn chỉ một lòng đặt trên thương trường, nhưng chỉ cần năng lực của hắn, hay Ngu nhị thiếu gia Ngu An, chẳng ai lại ngu ngốc đi từ chối cơ hội được mượn sức này cả.
Quan trọng nhất, từ khi sóng gió trong Hoàng thất nổi lên, Ngu Uyên vẫn luôn ôm thái độ không quan tâm, không hỏi đến. Nếu như lần này hắn vì Chử Thư Mặc mà cần đến Đại sư Maca, để Đại sư Maca có thể hành động nhanh chóng, chính xác, chỉ sợ cái giá phải trả kéo sau chính là nhấc lên quan hệ với ba vị Điện hạ.
Nếu như vậy……
Những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu của A Trạch còn chưa có kết quả, bên tai lại truyền đến thanh âm sang sảng: “Khó có được một lần tôi thấy bộ dáng hoảng loạng của Ngu tổng, thật là hiếm có mà.”
A Trạch ngẩng đầu lên, cửa lớn không biết bị đẩy ra từ bao giờ, mà người đi vào, là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, mặc tây trang chỉnh tề, trước ngực đeo một khối ngọc bội Hồn thạch đặc trưng, khóe môi nhếch lên có vài phần ý cười.
“Tam….Tam Điện hạ.” Thật lâu sau đó, A Trạch mới thấp giọng kêu lên.
Ngu Uyên đứng phía sau hắn chỉ liếc nhìn một cái, không nói chuyện.
>>>>>>
“Ông chắc chắn phải làm thế này à?” Chử Thư Mặc nằm trên ghế, cưỡng chế ánh mắt của mình không đặt lên túi sách nhỏ, lại nhìn dụng cụ không biết tên trước mặt, cùng với những nhân viên đứng xung quanh, ánh sáng hiện lên trong đáy mắt.
Cậu phát hiện ra hình như mình đã đánh giá cao bản thân rồi, hoặc là đã coi nhẹ thế giới này.
Nếu như cậu còn thân thể của đời trước, những người này dù có tường đồng vách sắt cũng không thể làm hại đến một cọng tóc của cậu. Nhưng, tình huống hiện tại….
Bác sĩ Lý đứng đối diện nhếch khóe môi, tựa hồ không muốn nói những lời vô nghĩa với cậu, chỉ giơ tay lên nhìn màn hình điện tử hiển thị số liệu trên cổ tay.
Sau đó nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ra một thủ thế.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta giơ tay lên, trong nháy mắt, Chử Thư Mặc đã nhìn thấy kinh mạch và hồn đạo của ông ta, còn nhìn thấy trong lòng bàn tay xuất hiện….hoa văn.
Thấy hoa văn kia, Chử Thư Mặc liếc mắt một cái.
Đây là một loại thuật khống chế, một kỹ thuật điều khiển linh hồn cơ bản. Năm đó, khi còn ở Thái Huyền, nó thường được kết hợp với nhiều bí thuật khác, nói một cách dễ hiểu, đây là một thuật điều khiển từ xa, cho phép chủ nhân khống chế con rối của mình trong một phạm vi nhất định. Quan trọng nhất là, một khi đã khắc thuật khống chế lên con rối, toàn bộ hành động, ý nghĩ đều do người khắc làm chủ.
Trừ khi gặp một Hồn thuật sư mạnh hơn, nếu không, điều này không thể nào thay đổi.
Thấy vậy, Chử Thư Mặc đột nhiên nhớ tới, từ khi cậu đi vào thế giới này, cậu chỉ bắt gặp một vài thứ có liên quan đến Hồn thuật. Một là nghi thức rút tinh hồn trong mộng, một là bố cục của căn cứ Andrew và cuối cùng chính là thuật khống chế này.
Thật không khéo, tất cả chúng lại có liên quan đến bác sĩ Lý.
Ánh mắt Chử Thư Mặc dừng trên hoa văn trên tay ông ta trong chốc lát, cậu cắn răng. Lợi dụng nơi họ không nhìn thấy, vụng trộm lấy một vật sắc bén trong tay áo, cắt một vệt lên trên ngón tay mình.
Trong nháy mắt, khi máu nóng tuôn ra, cơ thể Chử Thư Mặc khẽ run lên.
Đã rất lâu rồi cậu chưa thử qua, cơ thể nhỏ bé này hoàn toàn không chịu nổi Hồn thuật. Nhưng hiện tại, cậu chỉ còn cách dựa vào nó để giải cứu bản thân.
Chử Thư Mặc đã thành thạo đến mức không cần nhìn cũng có thể khéo léo vẽ một trận đồ sau lưng, ánh mắt liếc qua Búp Bê đang sốt ruột bên trong lồng thủy tinh, cùng với những dụng cụ vô tri trước mặt.
Chưa đến một giây, một hoa văn nho nhỏ đã xuất hiện, ngay sau đó, chiếc ghế mà Chử Thư Mặc đang bị trói đột nhiên vang lên thanh âm kẽo kẹt rất khủng bố.
Khuôn mặt nhỏ bé của cậu đỏ bừng, không đợi người trong phòng thí nghiệm kịp phản ứng, toàn bộ căn phòng bất chợt phát ra tiếng nổ rất lớn. Chử Thư Mặc nghiêng ngả lảo đảo ngã từ trên ghế xuống. Không biết có phải do cơ thể không chịu được áp lực khi thi thuật hay không, Chử Thư Mặc chỉ cảm thấy đầu óc choáng vàng, cả người vô lực. Cậu vẫn gắng sức đứng dậy, vụt chạy đi nhặt túi sách nhỏ dưới đất, rồi lại lao vào lồng thủy tinh đã vỡ vụn kéo Búp Bê chạy ra trốn.
“Tiểu Mặc!” Từ ánh mắt hoảng sợ của Búp Bê cũng có thể thấy được tình cảnh vừa rồi đáng sợ cỡ nào.
Nhưng Chử Thư Mặc lại không thể giải thích nhiều như vậy, cơ thể này của cậu chẳng còn bao nhiêu năng lượng. Cậu dùng hết khả năng còn lại đục một lỗ trên tường, đủ để Noelle thoát thân, còn lại cũng chỉ đủ dùng một thuật Chướng Nhãn (che mắt) cơ bản mà thôi.
Căn phòng toàn bộ đều là thủy tinh cơ học như thế này, phản ứng khi làm vỡ một loạt bóng đèn rất lớn. Vừa tạo thành tổn thất lớn, lại vừa bất ngờ, đủ để họ có cơ hội thoát ra ngoài.
Nhưng….
Chử Thư Mặc chưa kịp nghĩ xong, trước mắt đã biến thành màu đen, không biết vì sao, cơ thể như thể bị quăng vào vực sâu không đáy, lạnh đến phát đau. Cậu cố gắng chống đỡ bước được thêm hai bước, rồi choáng váng ngã trên mặt đất.