– Tôi cũng không rõ lắm.
Carlisle xuống giọng như thể một cún cưng mà Carlisle yêu thích nhất vừa qua đời.
– Không rõ? Xem ra “cánh tay phải” không được Ngài trọng dụng nhỉ?
Hypatia nói bằng giọng điệu hai phần lạnh lùng tám phần khiêu khích. Carlisle nghe vậy mặt càng trùng xuống hơn. Nhìn vẻ thật thất vọng lộ rõ của Carlisle, Hypatia liền nhét thanh kiếm trong tay lại vào vỏ. Cô đi đến cái bàn nhỏ làm bằng gỗ sồi mà Aro thường ngồi ghi ghi chép chép thứ gì đó. Hypatia lấy một tấm giấy đã và một cây bút lông chim viết nguệch ngoạc mấy dòng chữ. Viết xong, cô kẽ đưa tấm giấy cho Carlisle đồng thời ra hiệu im lặng
– Đây… đây…
Tay cầm tấm giấy của Carlisle run lên, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc chứa đầy ẩn ý. Carlisle cũng đi đến cái bàn cầm bút lên viết vào mảnh giấy còn trống vài nét chữ “Không sợ tôi nói ra sao”. Hypatia nhếch môi, giựt lấy cây bút rồi viết ra “Ta không sợ”. Rồi cô chấm mực viết tiếp “Vì ta biết ngươi sẽ không nói”. Gương mặt của Hypatia lộ sự đắc ý thấy rõ. Carlisle thở dài một hơi rồi lên tiếng
– Nếu cô đã mở lời như vậy rồi thì thôi tôi cũng không giấu cô làm chi nữa. Đi theo tôi.
Carlisle dẫn Hypatia rời khỏi gian nhà phía Tây và không lâu sau đó là rời khỏi tòa lâu đài. Cả hai đi sâu vào bìa rừng. Đi được một lúc bỗng Hypatia cảm nhận được một mùi hương quá dỗi quen thuộc. Một mùi hương đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được. Mặt kệ Carlisle đang đi cùng, Hypatia cắm đầu cắm cổ chạy theo mùi hương ấy. Không thể nào sai được, không thể nào lầm được. Là anh ấy. Galvin. Galvin Black.