Hắn lúc này mới an tâm một chút.
Sau thời gian một chén trà nhỏ thì tiếng kêu từ bên trong màn khói xanh dần thấp xuống, quang mang trên phù cũng dần ảm đạm, phù văn cũng trở nên thưa thớt, không giống như ban đầu nữa.
“Xem ra lá phù đó có thể khắc chế tên gia hỏa không yêu không quỷ kia nhưng mà linh khí còn bên trong hữu hạn. Không biết đến khi linh lực hết thì đã khống chế được đối phương được chưa nữa.” Thấy tình cảnh này, trong lòng Hàn Lập tự đánh giá.
May mắn điều mà Hàn Lập lo lắng không xuất hiện.
Sau khi tiếng kêu thảm thiết cuối cùng biến mất, trong làn khói trở nên trầm lắng, khói xanh biến thành tử khí nhưng mà kim quang trên lá phù cũng không có bị mất đi.
Hàn Lập nhìn kim phù trên không trung, không lập tức tới gần mà chờ một lúc đợi đến khi kim quang hoàn toàn biến mất cùng hộp ngọc rơi vào bên trong làn khói xanh mới hành động.
Hắn vung tay lên, tạm thời thu hồi túi linh thú. Sau đó tay bắt pháp quyết, tiếng niệm chú vang lên trầm thấp, trước người xuất hiện một quang đoàn màu đỏ to bằng quả trứng gà.
Nhìn nó một chút, Hàn Lập liền không chần chừ, nhẹ nhàng ném vào bên trong làn khói, không còn thấy bóng dáng.
Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, miệng khẽ quát “Nổ!”
Tiếng nổ vang lên từ bên trong đám khói.
Nhất thời tất cả bị đánh tan, một luồng khí nóng tràn ngập khắp thạch thất.
Đối phó với mấy loại độc khói này thì công pháp Hỏa thuộc tính là biện pháp hữu hiệu nhất.
Khí nóng táp vào mặt nhưng Hàn Lập vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ trong mắt hiện lên vẻ khác thường, nhìn chằm chằm vào đàn đá.
Kết quả đập vào mắt khiến hắn đột nhiên giật mình, khô khốc nuốt nước miếng, có chút lạnh người.
Chỉ thấy trên đàn đá có một thứ gì đó giống hình dạng con người nằm bất động, không biết sống hay chết.
Sở dĩ gọi là thứ gì đó vì thân nó dài giống như người nhưng trên phủ đầy lông xanh, hơn nữa còn tỏa ra một mùi hôi thối nồng đậm, không ngừng tỏa ra.
Dù không thấy rõ tướng mạo của nó nhưng mà có thể khẳng định chắc chắn không phải là người.
Nó cùng với thiếu phụ áo đen lúc nãy giống nhau ở chỗ là cùng mất một cánh tay, mà móng tay dài đen chính là quỷ trảo vừa rồi công kích Hàn Lập.
Điều khiến cho Hàn Lập chú ý chính là bây giờ bên ngoài thân thể nó chính là ngân liên (dây xích màu bạc), không chỉ buộc trên chân mà còn xuyên thủng từ ngực ra sau, hoàn toàn khốn trụ nó.
Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, ngón tay điều khiển phi kiếm, nhất thời nhiều ánh sáng xanh lóe lên chém liên tục vào người quái vật.
Kết quả không ngờ lại phát ra những chuỗi âm thanh trầm thấp, quái vật vẫn bình yên vô sự.
Hàn Lập nhếch miệng cười khổ nhưng mà trong lòng lại không hề kinh ngạc.
Dù sao yêu vật này bị giam cầm như vậy tại đây khẳng định không tầm thường. Nếu một đao mà có thể chặt đầu được nó thì mới ngoài ý nghĩ của Hàn Lập.
Hàn Lập hướng về phi kiếm khoát tay thu hồi, đồng thời tiến lên vài bước, ống tay áo nhẹ nhàng phất về phía quái vật.
Một đạo hào quang màu xanh từ trong áo Hàn Lập bắn ra, đem quái vật nhẹ nhàng lật lại, sau đó vô thanh vô tức đặt xuống, lộ ra chân diện mục của quái vật.
Da bọc xương, khuôn mặt màu xám hiện ra trước mắt Hàn Lập, nửa miệng mở rộng lộ ra một đôi răng nanh dài hơn một tấc, trông rất kinh hãi.
“Đây là?” Hàn Lập nhìn qua lục mao quái vật (quái vật có lông xanh), tựa hồ cảm nhận có chút quen thuộc, hình như đã từng thấy qua trong một cuốn sách nào đó.
Hắn cúi đầu suy nghĩ.
“Thi tiêu!”
Một lát sau, Hàn Lập đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ xuất vẻ sợ hãi gọi tên quái vật, đồng thời trong đầu nhanh chóng nhớ đến những lời đồn đáng sợ liên quan đến ác linh này tại thời kỳ man hoang.
“Thi tiêu” thực chất là một loại cương thi nhưng nó lại do cơ thể tu sĩ hình thành, khác biệt so với cương thi phổ thông thông linh chôn sâu dưới đất.
Điều kiện để hình thành chúng vô cùng ngặt nghèo.
Dù không còn có người nào biết phương pháp tạo nên chúng nhưng có thể tiến hóa thành thi thể thi tiêu thì thi thể khi còn sống cũng phải thỏa mãn hai điều kiện.
Một là cơ thể tối thiểu cũng phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu sĩ có tu vi thấp hơn thì không có khả năng tiến hóa thành thi tiêu. Hai là tu sĩ này phải có linh căn mộc thuộc tính hoặc thổ thuộc tính, nhưng mà phải là thiên linh căn mới được, nếu không thì không thể mượn sức của gỗ và đất để sống lại.
Ngoài ra còn phải cần có một điều kiện nữa đó chính là tu sĩ này phải mang theo oán khí rất lớn mà chết, vì thế sau khi chết hồn phách mới không chịu vào kiếp luân hồi, một mực ở lại bên cạnh thân thể.
Chín chín tám mốt ngày, nhờ cơ duyên xảo hợp, hồn phách mới có thể dung hợp lần nữa thành thi tiêu.
Loại này có thể nói là bán nhân bán thi, bán nhân bán quỷ.
Bởi vì nó chẳng những không hề có nhược điểm là sợ ánh sáng mặt trời mà còn có thể giữ dược phần lớn trí nhớ khi còn sống, tu luyện công pháp khi còn sống. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân hàm oán mà chết nên loại hung linh tự nhiên hung ác thành tính. Sau khi sát hại tu sĩ sẽ cực kỳ thích thú đem hồn phách hút vào trong bụng, từ từ dùng thi hỏa tra tấn làm vui.
Tu tiên giới trước đây rất lâu khi nói về loại quái vật này thì người người đều biến sắc.