Yến Phi vẫn luôn để ý tới Kế Duyên, thính giác cũng cực kỳ nhạy bén nên đã nghe được Kế Duyên lẩm bẩm tự nói. Nghe thấy y hỏi như vậy, Kế Duyên chỉ cười, không giải thích quá nhiều, cũng không dám giải thích quá nhiều.
Sáng sớm hôm sau, ba thầy trò vẫn còn đang chần chừ, do dự vì muốn bán căn nhà ở ngõ Thạch Lựu đi. Thấy vậy, Yến Phi trực tiếp đưa ra năm lượng hoàng kim mua luôn tòa nhà. Lúc này, Kế Duyên mới dẫn ba thầy trò Trâu Viễn Tiên và Yến Phi, cùng nhau trở về Đại Trinh.
Mặc kệ lúc trước vì sao sư môn tổ tiên của Trâu Viễn Tiên và Tề Tuyên lại tách ra, ít nhất là bây giờ, Tề Tuyên và Trâu Viễn Tiên gặp mặt vẫn vui vẻ. Đương nhiên, tuy rằng thầy trò Trâu Viễn Tiên ở thành Song Hoa được xưng là lưu phái pháp sư trừ tà lợi hại nhất, nhưng so với Vân Sơn Quan đã là nơi đạo môn tiên tu chính thống, thì thầy trò Trâu Viễn Tiên vẫn còn kém mười vạn tám ngàn dặm, nên tất nhiên phải nương nhờ vào Vân Sơn quan.
Nhưng ba thầy trò Trâu Viễn Tiên trước kia cũng không thuần túy là tu hành. Tuy rằng mặc đạo bào, nhưng dường như chưa từng làm công khóa Đạo môn, thậm chí tâm tính ở trong mắt Kế Duyên và Thanh Tùng đạo nhân cũng kém rất nhiều, biểu hiện rõ ràng nhất chính là khát vọng đối với thanh danh, tài phú và nữ sắc. Đây vốn là dục vọng bình thường nhất của người thường, nhưng ba người này tuổi cũng không còn nhỏ, lại cho tới bây giờ chưa từng học qua đạo tàng, loại dục niệm này ăn sâu bén rễ rồi. Lý Bác tốt hơn một chút, Trâu Viễn Tiên và Cái Như Lệnh cơ bản thuộc loại người không có khả năng vào sơn môn của Vân Sơn Quan trong tình huống bình thường.
Tuy Thanh Tùng đạo nhân, thậm chí Kế Duyên đều sẽ cho thầy trò Trâu Viễn Tiên cơ hội, cho học tập đạo tàng từ đầu, ba năm sau cũng sẽ cho cơ hội xem thiên địa chi thư và cũng sẽ không keo kiệt khi giúp đỡ bọn họ, nhưng thành tựu này chỉ sợ là sẽ tương đối có hạn.
……
Vào ngày lập đông, Kế Duyên và Yến Phi rốt cục đã trở về Đại Trinh, đi tới phủ Tây Ninh ở Nghi Châu. Thanh danh hiển hách của Yến thị cũng không phải ở trong phủ thành Tây Ninh, mà là ở một huyện thành gần phủ Tây Ninh tên là huyện Quy Lai.
Huyện thành này được xây dựng dựa vào núi. Núi không cao. Quần thể kiến trúc của Yến gia tập trung ở sườn núi, hơn nữa kéo dài lên đến trên núi cao.
Khi Kế Duyên vào huyện thành, Yến Phi có vẻ có chút thất thần. Xa cách nhiều năm trở về quê hương, nơi này vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, mà bây giờ tóc mai của y đã bạc rồi.
“Huyện Quy Lai, Yến trở về, cũng thú vị đấy!”
(*) Tác giả chơi chữ Quy Lai = trở về
Kế Duyên cảm thấy tên huyện thành này có chút ý tứ, đồng thời phát hiện số lượng võ giả ra vào trong thành hình như không ít, ít nhất là số người cầm binh khí cũng không ít.
“Yến đại hiệp, Yến gia các ngươi có đại sự gì sao?”
Yến Phi lắc đầu, tầm mắt nhìn lướt về một vài võ nhân mà mình mới nhìn thấy.
“Trong thư của đại ca cũng không nói gì. Yến mỗ về nhà sẽ biết ngay. Nếu tiên sinh đã tới đây, kính xin theo Yến mỗ cùng trở về, để cho Yến mỗ tận tình tiếp đón!”
Kế Duyên cười cười, lắc đầu nói.
“Yến đại hiệp trở về đi, khi về tới nhà thì ngươi còn phải hàn huyên xã giao, còn phải nói đông kể tây nữa đấy. Kế mỗ cũng không quấy rầy, tự mình ở đây tùy tiện đi dạo, nếu cảm thấy thú vị thì ta sẽ hiện thân.”
Kế Duyên đã nói như vậy, Yến Phi cũng không tiện cưỡng cầu, chỉ là nhiều lần nhấn mạnh nếu có phân phó chỉ cần đến tìm y. Sau đó, Yến Phi mới tạm biệt Kế Duyên.
Chờ sau khi Yến Phi rời đi, Kế Duyên nhìn bóng lưng y như có điều suy nghĩ, thoáng bấm ngón tay tính toán, biểu tình trên mặt hơi có chút cổ quái.
……
Cho dù trước đó đại ca của Yến Phi viết thư gọi Yến Phi trở về, nhưng hôm nay Yến Phi đột ngột về nhà, vẫn làm cho Yến thị trên dưới đều vừa sợ vừa mừng, nhất là khi biết được Yến Phi đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Một nơi nào đó trong phủ đệ Yến thị, Yến Đằng già nua đang cùng đệ đệ nhiều năm không gặp nói về đại sự Yến gia hiện giờ. Cho dù là Yến Phi, sau khi nghe được thì vẻ kinh hãi trên mặt cũng cực kỳ rõ ràng.
“Cái gì?” “Tả Ly Kiếm Điển”? “Tả gia thật sự cam lòng ư?”
Yến Phi kinh ngạc nhìn đại ca mình, Yến Đằng chống nạng, cười gật đầu.
“Mới đầu ta cũng không tin, nhưng đến ngày hôm nay, đã có hai vị Tiên Thiên tông sư xem qua một bộ phận kiếm điển và đều cho rằng đây là thật, không tin không được. Yến thị ta xưa nay lấy kiếm thuật mà nổi danh, thanh danh và địa vị trên giang hồ vẫn còn đó. Phủ Tây Ninh lại ở gần phủ Quân Thiên, cho nên Tả thị lựa chọn giao Kiếm điển cho chúng ta, cùng võ lâm hòa giải, đổi lại quyền lợi có thể quang minh chính đại dùng họ ‘Tả’.”
“Chỉ vì có thể dùng họ Tả, cái này có đáng không…”
Yến Phi lẩm bẩm. Tả gia nhiều năm như vậy mai danh ẩn tích, cứ tiếp tục như vậy có lẽ cũng sẽ không có người biết, nhưng vì có thể dùng họ Tả, bây giờ giao ra “Kiếm Điển” của Tả Cuồng Đồ, vậy tội lúc trước không phải là vô ích sao?
“Ài, Tả gia cũng là vận mệnh kém may mắn, nhưng có thể làm ra hành động này, bất luận có bao nhiêu người cười nhạo bọn họ ngu xuẩn, ít nhất Yến Đằng ta vẫn kính nể bọn họ.”
Yến Phi từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng vẫn có chút đồng ý với lời nói của huynh trưởng mình, chỉ là y quan tâm tình huống hiện tại hơn.
“Đại ca, nếu Tả gia đã đưa tới Tả Ly Kiếm Điển, vậy áp lực không phải ở Tả thị mà ở Yến thị ta!”
“Ha ha ha ha ha, nói không sai, chỉ là hôm nay ta cũng không sợ!”
Yến Đằng lớn hơn tiểu đệ mình mười mấy tuổi, nói chuyện vẫn trung khí mười phần, trong ánh mắt nhìn về phía Yến Phi tràn đầy kiêu ngạo. Lúc đầu, mặc dù lão mời rất nhiều võ lâm cao thủ cùng đến đây, nhưng khó tránh khỏi còn có chút lo lắng. Nhưng Yến Phi vừa trở về, lực lượng của Yến gia từ trước nay chưa từng đầy đủ như vậy. Kiếm đạo tông sư ở cảnh giới Tiên Thiên, sau Tả Ly, có thể đếm được mấy người?
Bởi vì quyển Tả Ly Kiếm Điển này, phủ Tây Ninh, đặc biệt là huyện Quy Lai, đã trở thành nơi mà người trong võ lâm đổ xô tới. Số lượng lớn các nhân sĩ giang hồ có tin tức linh thông đều hội tụ ở nơi này. Kế Duyên cũng tính ra một chuyện thú vị. Đó là Đỗ Hành, Lục Thừa Phong, Vương Khắc cũng ở chỗ này, hơn nữa còn có Yến Phi trở về, ngoại trừ Triệu Long xuất gia bước vào Phật môn tu hành, vậy là những người có tiền đồ trong chín vị thiếu hiệp năm đó dường như đã đến đông đủ.
Chạng vạng tối hôm đó, tại một mái đình sau núi, Yến Phi, Lục Thừa Phong, Vương Khắc và Đỗ Hành cùng nhau đi tới nơi này. Sau nhiều năm bọn họ gặp nhau, nhìn huyện Quy Lai dưới chân núi, trong lòng đều tràn ngập cảm khái. Bốn người dù là bề ngoài hay là ăn mặc đều hiện ra bốn nét đặc sắc cực kỳ rõ ràng.
Vương Khắc một thân trang phục công môn lão luyện, phối hợp với công môn Quỷ đầu đao, tự có một cỗ khí tức lẫm liệt. Lục Thừa Phong có gương mặt đầy râu ria, mặc trang phục vải thô trên người nhưng chẳng hề khó coi chút nào; đôi tay của y đầy vết chai, mang lại một cảm giác rất tang thương. Đỗ Hành vác trường đao, sắc mặt lãnh đạm, ông tay áo ở cánh tay phải phiêu đãng theo gió. Yến Phi có bộ râu quai nón đẹp, mặc áo dài, đeo bội kiếm bên hông, nhìn phong độ nhẹ nhàng.
“Nhớ lại lúc trước, ba mươi năm thoáng qua như một giấc mộng, mà bây giờ chúng ta đều sắp già rồi!”
Lục Thừa Phong lớn tuổi nhất trong mấy người, giờ phút này cảm khái tình cảnh mà nói.
“Ha ha, ngươi già nhưng ta vẫn chưa già. Đáng tiếc luận võ công, ta vậy mà ở hạng chót, thật đáng hận!”
Thanh âm của Vương Khắc như chuông lớn, cười to phản bác. Đỗ Hành và Yến Phi ở bên cạnh cũng đều lộ ra nụ cười, Yến Phi nhìn về phía Vương Khắc trêu ghẹo nói.
“Yến mỗ mới trở về, đã nghe nói có một Vương Thần bộ, ban ngày đuổi theo kẻ cướp, ban đêm đuổi theo ác quỷ, thanh danh quá lớn áp đảo cả cao thủ Tiên Thiên trong võ lâm. Ngươi chính là đại nhân vật trong giang hồ triều đình, thậm chí là dân gian. Tiểu võ phu chúng ta há có thể đánh đồng với Vương đại nhân ư!”
“Ha ha ha ha ha, ta coi như ngươi khen ta!”