Người phụ trách đứng dậy, nhìn người phụ nữ ba mươi tuổi kia. Cô ta mặc toàn đồ hiệu, dường như lai lịch không nhỏ, anh ta cũng chẳng dám lỗ mãng nên mới khách sáo mọt câu, “Cho hỏi chị là?”
Người phụ nữ ba mươi tuổi không thèm để ý đến người phụ trách buổi tiệc. Sắc mặt cô ta vô cùng khó coi. Cười lạnh một tiếng, cô ta đẩy người phụ trách ra rồi tiến lên sân khấu.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Giai Di.
Đầu óc Vương Giai Di nhanh chóng xoay chuyển, phát hiện mình không biết đối phương là ai.
Nhưng trở ngại là ở đây nhiều người như vậy, cô ta lại đang đứng trên sân khấu, vì vậy chỉ có thể giữ nguyên nụ cười cho có lễ độ rồi bước tới gần người phụ nữ.
Người chủ trì dù sao cũng có chút danh tiếng. Anh ta thấy chuyện không hay thì vẫn bình tĩnh, nở nụ tươi, hỏi han đàng hoàng, “Cho hỏi cô đây là…”
“Bốp – – “
Người chủ trì còn chưa nói xong, tiếng bạt tai đã vang đến.
Câu nói trong miệng anh ta dừng ngay lại. Mọi người sững sờ nhìn một màn trước mắt này.
Cố Lan San vốn đang nhìn Vương Giai Di cao hứng ở trên sân khấu, nào ngờ cô ta bị người khác xông tới ngắt lời, cô cảm thấy tò mò rồi nhìn lên.
Nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, Cố Lan San thầm khâm phục mười phần. Dáng vẻ và tư thế rất có vẻ phá trò, ai ngờ lại là phá trò thật.
Chẳng qua trận phá đám này không gây ảnh hưởng tới hội từ thiện mà lại ảnh hưởng đến người đại biểu cho buổi tiệc – Vương Giai Di.
Trong lúc đó, Vương Giai Di đứng ở trên sân khấu, dáng vẻ muốn hoàn mỹ bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cả người thản nhiên mà vẫn rất xinh đẹp.