Cho nên đám nữ nhân này đẩy nhau chen chúc, lại trống ra mấy vị trí, ba người không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống khách sáo một phen, Tư Không Vô Úy tựa hồ rất thích tình cảnh này, rất nhanh hoà mình cùng một đám nữ nhân, chọc cho đám người này cười khanh khách.
Thấy Miêu Nghị không có gì hăng hái, Ổ Mộng Lan lại đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
– Đi ra ngoài một chút.
Miêu Nghị đứng dậy chắp tay chào mọi người, xoay người cùng Ổ Mộng Lan xuống thuyền, sóng vai đi trên con đường nhỏ, rời xa hỗn loạn, không cảnh chung quanh cũng dần trở nên yên lặng.
– Mạnh tỷ, ngươi nhìn ta như vậy là thế nào? Không phải để ý ta rồi chứ?
Miêu Nghị thấy nàng nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, không nhịn được hỏi một câu.
Ổ Mộng Lan châm chọc nói:
– Nếu ngươi không sợ trâu già gặm cỏ non, tỷ tỷ ta thật sự không ngại coi trọng ngươi, nếu không chúng ta cặp đôi thử xem thế nào?
Miêu Nghị chỉ có thể cười khan mấy tiếng, chuyện này thật đúng là không dễ trả lời.
Ổ Mộng Lan thì ngược lại trêu chọc nói:
– Tiểu đệ, bò lên rất nhanh nha, chỉ chớp mắt ngay cả tỷ tỷ ta cũng phải chịu lép vế, điện chủ kiêm hành tẩu hai điện, ngươi được lắm!
– Mạnh tỷ, ngươi đang cười nhạo ‘Miêu tặc’ ta sao?
– Sao ngươi lại nói như vậy, chuyện này có quan hệ gì đến ta?
Ổ Mộng Lan buông tiếng thở dài:
– Tỷ tỷ ta chẳng qua chỉ cảm khái, năm đó muốn thu ngươi xuống dưới trướng, ngươi sống chết không chịu, hôm nay xem ra ta không thu nhận nổi ngươi rồi. Nói xem, chuyện ‘Miêu tặc’ rút cuộc là thế nào?
Miêu Nghị cười khổ, cũng không giấu diếm nàng, đại khái nói lại chuyện Trình Ngạo Phương đột nhiên chặn ngang một gạch.
– Thì ra là như vậy, ta đã cảm thấy kỳ quái, cho ngươi làm điện chủ hai điện cũng được đi, còn cho ngươi đeo thêm hư danh hành tẩu để làm chi.
Ổ Mộng Lan lại một lần nữa nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, thở dài nói:
– Xem ra vàng ở đâu cũng sẽ sáng lên, Trình cung chủ để đào được người thật sự là không nương tay, chẳng qua hại ngươi phải đeo thôi ô danh này, miệng lưỡi người đời dằng dặc sợ là muốn ngăn cũng ngăn không nổi.
– Không đề cập tới chuyện này nữa, những người đi theo thế nào rồi.
Miêu Nghị nhìn chung quanh, hỏi:
– Mạnh tỷ, Hoắc Lăng Tiêu không tới sao?
– Tới, lúc trước ta còn nhìn thấy hắn, có lẽ lúc này hắ đang cùng một đám xú nam nhân ra vẻ phong nhã ở chung với nhau, chơi trò viết vẽ tranh gì đấy.
– Có biết ở đâu hay không? Ta có việc tìm hắn.
– Tìm hắn?
Ổ Mộng Lan cười lạnh:
– Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi tìm, ta rất hiểu rõ hắn, tên đó là điển hình của chết vì sĩ diện, ngươi làm danh tiếng ‘Miêu tặc’, vị đại ca mà ngươi kết bái sợ là e sợ tránh không kịp, cần gì phải chạy đến sờ vào tên xui xẻo đó.
Miêu Nghị cười ha hả nói:
– Hắn tránh kệ hắn, ta tìm kệ ta, cho dù hắn trốn ở đâu, ta đào sâu ba thước cũng phải đào hắn. Lần này ta tới đây chính là vì hắn, nếu không thật sự là không có hứng thú chạy tới nơi này một chuyến.
Ổ Mộng Lan ít nhiều có chút kỳ quái:
– Có chuyện gì quan trọng mà phải tìm hắn?
– Cũng không có việc gì, chính là tìm người hắn muốn.
Dưới sự hướng dẫn của Ổ Mộng Lan, hai người đi tới một chỗ hoa viên hồ quang cảnh đẹp, ánh đèn rực rỡ, chỉ thấy một đám nam nữ tụ tập trong đình, cũng không biết đang vây xem cái gì, dường như cũng rất tập trung tinh thần.
Miêu Nghị khẽ tiến lên, nhòm đầu vào nhìn, hắc! Không cần tìm, Hoắc Lăng Tiêu đang múa bút vẩy mực, mạnh mẽ lạnh lùng, rồng bay phượng múa, viết ra tiểu thuyết UU của hắn, còn rất có khí phái.
Miêu Nghị cũng chỉ có thể nhìn ra được cách viết khí phái, về phần chữ viết có được hay không, hắn cũng không thể giám định và thưởng thức. Nếu không phải học được mấy chữ ở chỗ lão Bạch, hắn sợ là biết chữ cũng khó khăn, cho nên cũng không có hứng thú nhìn Hoắc Lăng Tiêu viết thứ rồng bay phượng múa gì đó, nhanh chóng quan sát, đánh giá đám người vây quanh thưởng thức xung quanh.
—————