Đưa tiền?
Lấy cái gì đưa?
Tất cả tiền trong nhà đều cầm đi khám bệnh cho La Phong, bây giờ nhà họ nghèo rớt mồng tơi, đào đâu ra mười tám tỷ?
Đừng nói bây giờ lấy không ra, dù là lúc La Phong làm huấn luyện viên chính cũng lấy không ra.
Ai cũng biết La Phong nổi danh nghiêm khắc, trước nay không làm những chuyện náo loạn như vậy, tiền lương mỗi năm không tới một tỷ rưỡi, hợp đồng huấn luyện thuộc hạng thấp nhất trong ngành.
Nhưng ngay cả huấn luyện viên chính ‘thanh liêm’ như vậy, lại bị lộ ra tin tức mua độ, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.
La Phong nghiêng đầu: “Tiền thì không có, có cái mạng này thôi!”
“Không có tiền?”
Diêm Khải Văn như sớm đã đoán được La Phong sẽ nói vậy, anh ta đê tiện nói: “Đừng cho rằng cậu như vậy thì có thể xù nợ, nói cho cậu biết, không trả tiền, các người sau này đừng hòng bước ra khỏi nhà một bước! Khám bệnh, mua thức ăn, đều đừng mơ.”
“Ông đang cầm tù phi pháp! Tôi phải kiện các người!” Dương Quân Như nói.
Diêm Khải Văn cười: “Kiện? Cô kiện ai vậy? Làm rõ đi, là các người thiếu tiền không trả, cô làm sao kiện? Cô cho rằng tòa án sẽ giúp kẻ quỵt nợ thiếu mười tám tỷ không trả sao?”
Dương Quân Như không tức giận nữa, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Tại sao cuộc đời cô lại trở nên khổ như vậy?
Ngày tháng trước đây mặc dù có chút khô khan, nhưng tốt xấu gì cũng là đủ đầy, nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không ai bằng mình.
Nhưng bây giờ, xong rồi.
Chồng gãy chân không nói, còn chịu tiếng xấu cả đời, lại thiếu món nợ khổng lồ mười tám tỷ.
Không trả nỗi.
Vậy, chỉ có ở nhà chờ chết sao?
Ấm ức đè nén đã lâu vào giờ phút này hoàn toàn bùng nổ, Dương Quân Như ngồi phịch xuống, vùi đầu vào giữa hai chân, khóc tu tu.
Tuyệt vọng, không nơi nương tựa.
Cuộc sống của cô không nhìn thấy một tia hi vọng.
Cô, không có ngày mai.