-Hôm nay là ngày luận công ban thưởng, Công chúa vừa mới đến Vân Thủy Quan nghỉ tạm, bản quan trong lòng cao hứng, ngủ không được.
Nhìn bên kia các tướng sĩ đang nấu thịt, cười ha hả nói:
– Hàn tướng quân ngày thường ăn sơn hào hảo vị, không coi bát thịt vào mắt, nhưng đối với các tướng sĩ mà nói, đây chính là thứ tốt. Nếu không có công lao, bọn họ thịt này cũng không kịp ăn. Tướng sĩ Tây Bắc chúng ta, mỗi người đều là nam nhi dũng mãnh, bằng chính bản lĩnh của mình ăn cơm, có bản lĩnh ăn thịt chơi nữ nhân, không bản lĩnh liền trốn vào lều trại ngủ ngon đi!
Hàn Mạc sao không thể nghe ra hắn nói lời châm chọc, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên:
– Đại yến tướng sĩ quả nhiên là quân đội kiên cường, không phải thời kỳ chiến tranh, sĩ khí vẫn cao như cũ, Tổng binh đại nhân quả nhiên là có cách cầm binh!
Hạ Hầu đức cười ha hả, cao giọng quát:
– Các ngươi là bọn rác rưởi, Ngự Lâm Quân Chỉ huy sứ Hàn tướng quân ở đây, cũng không biết lại đây bái kiến sao?
Gã rống một tiếng to như sấm, trong doanh địa tuy rằng rất ồn ào, nhưng một tiếng rống này như sấm động trời quang, kinh động các tướng sĩ đang đùa giỡn bên trong.
Nhìn thấy Hạ Hầu Đức, mọi người vội vàng đứng thẳng lên, rất nhanh liền xếp sắp xếp, một đám gioonsg như cây giáo thẳng tăm tắp.
Hàn Mạc nhìn thấy quân sĩ này chỉ trong nháy mắt liền sắp xếp đội ngũ hoàn hảo, trong lòng âm thầm gật đầu. Hạ Hầu Đức tuy rằng nói chuyện chanh chua, nhưng theo phản ứng của quân sĩ mà đoán thì vị Tổng binh đại nhân này dùng binh không tồi.
Hạ Hầu Đức cười hướng Hàn Mạc nói:
-Hàn tướng quân, nếu đến đây, không bằng nhìn xem các tướng sĩ, so với Ngự Lâm Quân các ngươi như thế nào?
Hàn Mạc nhìn thấy Hạ Hầu Đức cười không có hảo ý, không biết vị này Tổng binh đại nhân trong lòng lại nghĩ gì, nhưng đối phương nếu mời mình đi vào nhìn một cái, cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể chắp tay cười nói:
-Quấy rầy!
Hai người sóng vai vào trong doanh, hơn mười tô lớn phía dưới củi lửa vẫn như cũ đốt rất lớn, trong nồi đã bay ra từng đợt mùi thịt .
– Các ngươi đều thấy rõ ràng, vị này lần này đi sứ Khánh quốc là Hàn tướng quân.
Hạ Hầu đức cao giọng nói:
– Hàn tướng quân là Ngự lâm quân Báo Đột Doanh Chỉ huy sứ, chính là võ tướng nhất đẳng trong kinh . Năm trước quận Bột Châu tác loạn, là vị Hàn tướng quân này trong mùa đông lạnh lẽo vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch, nhiễu loạn hậu doanh quân địch, tập kích quân phản loạn một cách xuất kỳ bất ý, đại phá bọn chúng. Hôm nay Hàn tướng quân tới đây, các ngươi có thể nhìn thấy vị thiếu niên anh hùng này, là phúc khí của các ngươi!
Hàn Mạc nhợt nhạt cười, cũng không nói lời nào.
Chúng tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, thế mới biết, vị thiếu niên tướng quân này, không ngờ chính là lúc trước công phá Lê Cốc Quan Hàn Mạc.
Sự tình Lê Cốc Quan lan truyền khắp thiên hạ, Tây Bắc tướng sĩ tự nhiên cũng biết đến.
Lúc trước ở quận Bột Châu hai nhà Diệp Ngô phản loạn, quân tình truyền ra, người Khánh bắt đầu rục rịch ở biên quan. Quân Tây Bắc sẵn sàng ngênh quân địch, biết người Khánh Quốc muốn tìm cơ hội hướng phía Đông xâm lược, nên thủ vững quan ải, không dám thả lỏng phòng bị.
Tiêu Hoài Ngọc lúc ấy cũng từng chuẩn bị điều động một tiểu bộ phân binh trợ giúp triều đình bình định quân phản loạn. Chỉ có điều sau khi binh thư đưa đến Yến Kinh, chưa xuống lệnh điều binh, Lê Cốc Quan đã bị công phá, liên quân thế gia hùng dũng tiến vào trong Lê Cốc Quan, sĩ khí đại chấn, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, Tây Bắc Quân lúc này mới an tâm thủ vệ biên giới
Sau đó các tướng sĩ lại được nghe, Lê Cốc Quan bị công phá, chính là do thiếu niên anh hùng Hàn Mạc trong ngày đông dẫn không đến ngàn kỵ binh vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch, lúc này mới cho quân phản loạn một kích trí mạng.
Việc này truyền ra, có người tin tưởng, có người nghi ngờ, lúc trước là đề tài tướng sĩ biên quan đều nghị luận xôn xao một thời gian.
Chỉ có điều tướng sĩ thật không ngờ, người trẻ tuổi đứng ở trước mắt, đó là vị thiếu niên kia trong truyền thuyết.
Nhìn đến khuôn mặt thanh tú của Hàn Mạc, không ít người trong mắt đã hiện lên vẻ hoài nghi.
Nhìn như thế nào, vị thiếu niên này cũng không liên hệ với nhân vật lập được nhiều công trạng kia.
Tiểu Giáo lúc trước mang theo người đuổi bắt heo bây giờ mới biết, thiếu niên cùng mình nói chuyện dọc theo đường đi không ngờ chính là vị thiếu niên anh kiệt trong truyền thuyết, không khỏi thè lưỡi.
– Hàn tướng quân, các tướng sĩ có thể có phúc khí nhìn thấy ngươi, nghĩ đến thật cao hứng.
Hạ Hầu đức cười nói:
– Hàn tướng quân nổi tiếng vũ dũng, truyền khắp Đại Yến, các tướng sĩ đều khâm phục, không bằng chỉ giáo các tướng sĩ một phen, khiến mọi người cùng tiến bộ?
Hàn Mạc cười lắc đầu nói:
-Tổng binh đại nhân khách khí. Ngươi lãnh binh rất có phương pháp, Hàn Mạc sao dám đề cập đến hai chữ chỉ giáo?
– Hàn tướng quân, tất cả mọi người đều là quân nhân, không cần ngượng ngùng như văn nhân. Bản quan rất xem thường, cái gọi là văn nhân, miệng có lợi hại, đến sa trường, còn không phải so quyền đầu ai cứng hơn.
Hạ Hầu Đức thô lỗ vuốt chòm râu nói:
– Quân nhân, phải xuất ra bản lãnh thật sự, tài năng mới làm cho người ta tin phục. Hàn tướng quân, nơi này đều là quân sĩ quan binh tinh nhuệ của Vân Thủy Quan, ngươi nếu coi chúng ta là Tây Bắc thô hán, liền ra tay chỉ đạo một phen, ngươi xem được không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Hàn Mạc trong lòng biết Hạ Hầu Đức là muốn làm mình khó xử, thản nhiên cười, hỏi:
– Không biết Tổng binh đại nhân muốn Hàn Mạc chỉ giáo như thế nào?
– Bản quan chọn lựa ra mấy tên binh sĩ, Hàn tướng quân liền ra tay thử bản lĩnh của họ, cũng là xem Tây Bắc Quân và Ngự Lâm Quân có bao nhiêu khác biệt.
Hạ Hầu đức vuốt râu nói:
– Hàn tướng quân sẽ không coi thường bọn họ chỉ là quân sĩ bình thường, không muốn ra tay chỉ giáo chứ?
Gã chỉ vào đội ngũ một người đứng đầu nói:
– Bọn họ đều không phải loại người hèn nhát, người kia, lúc trước chính tay đâm hơn mười tên quân Khánh, tuy rằng chỉ có chức Đô úy, nhưng công phu của hắn rất lợi hại!
Hạ Hầu Đức chính là dựa vào quân công và năng lực của chính mình từng bước một đi đến vị trí Tổng binh, đối với loại võ tướng này mà nói, không vừa mắt nhất đó là con cháu quý tộc quan viên dựa vào sự bao che của gia tộc mà thăng quan tấn tước.
Trong mắt Hạ Hầu Đức, Hàn Mạc có vẻ rất thanh tú, cũng quá yếu ớt, con cháu quý tộc trở thành Ngự Lâm Quân Chỉ huy sứ, khiến vị lão tướng giàu kinh nghiệm sa trường vì Ngự Lâm quân cũng cảm thấy bất bình.
Gã là người có gan lớn, cũng không cần quan tâm bối cảnh thân phận Hàn Mạc, hôm nay chính là muốn trước mặt mọi người khiến Hàn Mạc xấu mặt, ép vị này thừa nhận là dựa vào sự bao che của thượng tầng quý tộc.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, chậm rãi lắc lắc đầu:
– Hàn Mạc cũng không muốn động thủ cùng người khác.
Hắn lời vừa nói ra, không ít người đều hiện ra vẻ khinh bỉ vẻ. Hạ Hầu Đức lạnh lùng cười, thầm nghĩ trong lòng: “Quả nhiên là một người vô năng, lâm trận lùi bước, không có chút khí phách quân nhân”
Lúc mọi người ở đây tràn ngập khinh bỉ, đã thấy ánh mắt Hàn Mạc hướng tới một chỗ, lập tức chậm rãi đi tới.