Câu chữ trong phép tu luyện năng lượng sinh mệnh sơ cấp hiện lên trong đầu.
Tìm được phương pháp chuyển hóa năng lượng hấp thu vào cơ thể thành năng lượng sinh mệnh, Nghiêm Mặc bắt đầu tranh đoạt năng lượng trong hồ với quả oa oa.
Không hấp thu không biết, vừa hấp thu mới phát hiện, năng lượng trong cái hồ này rất hoạt bát, cũng rất khó bắt giữ.
Quả Vu Vận có thể không quan tâm tới loại năng lượng mà hấp thu vào cơ thể, thậm chí ngay cả tiêu hóa cũng không cần suy xét, nhưng Nghiêm Mặc thì sao, có làm được không?
Nghiêm Mặc phải làm được, trong lúc hắn tranh đoạt, cũng là lúc hắn chậm rãi hấp thu và tiêu hóa.
Bây giờ dù là năng lượng gì, không cần biết nó có khó hấp thu không, hắn đều phải thu vào trong cơ thể rồi tính tiếp!
Mới đầu còn có chút trúc trắc, nhưng càng chuyển hóa thì lại càng thuần thục, tốc độ còn tăng lên được một chút. Nhưng không lâu sau, bởi vì năng lượng quá nhiều, lại không tiêu hóa tốt mà chỉ đơn thuần chồng chất lên nhau, hắn bắt đầu cảm thấy thân thể bành trướng như muốn nổ tung.
Làm sao bây giờ?
Trong khoảnh khắc đó, Nghiêm Mặc nghĩ mình nghe thấy có tiếng ngâm xướng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa.
Hắn không biết đó là ảo giác của mình, hay là thật.
Khi hắn lại lần nữa tiến vào cảnh giới kỳ diệu như lần trước mà nhìn các vật chất năng lượng mẹ.
Đúng vậy, hắn có thể phân giải năng lượng mẹ thành những năng lượng mà hắn có thể hấp thu, vậy vì sao hắn không thể chuyển tất cả năng lượng trong thân thể hắn thành năng lượng mẹ?
Năng lượng mẹ có trong mỗi một tế bào trên thân thể, hắn không cần nó, nó vẫn sẽ lẳng lặng tồn tại, sẽ không làm hại hắn, cũng sẽ không chủ động giúp đỡ hắn.
Mà tế bào vô cùng bé, cũng vô cùng lớn. Thân thể hắn không chịu nổi năng lượng bành trướng, vậy thì hắn nén chúng lại!
Nghiêm Mặc dần dần phân chia năng lượng ra, một phần vẫn chuyển hóa thành năng lượng sinh mệnh, một phần khác lại thử chuyển hóa và nén thành năng lượng mẹ, cũng có nghĩa là biến tất cả năng lượng trở về nguyên thủy.
Hồ thần huyết đột nhiên nổi sóng.
Đám người Lạp Mạc Linh bị vây khốn trên mặt đất trơ mắt nhìn sóng nước sền sệt ập tới, nhưng tất cả chất lỏng đều khựng lại giữa không trung trên khu đất bằng rồi chảy xuống.
Giọng nói của kiến lửa chúa truyền vào trong đầu mọi người: “Đây là hồ thần huyết an toàn duy nhất, các người chỉ cần không ra khỏi thì sẽ không sao cả.”
Sóng nước quay cuồng, càng lúc càng dữ dội, một vật thể hình trứng màu xám bỗng nhiên lóe lên trong hồ nước.
Mình nhìn lầm à? Kiến lửa chúa hoài nghi hai mắt mình.
Sao ông ta lại thấy có trứng trong hồ thần huyết? Dù chỉ là một quả trứng xám có vẻ như đã chết.
Thân thể kiến lửa chúa chợt lóe lên, vớt ra một quả trứng xám từ trong hồ nước.
Thật sự là một quả trứng kiến, nhưng không phải màu trắng ngà tràn ngập sinh lực, mà là màu xám đã chết.
Đám người Lạp Mạc Linh cùng nhìn chằm chằm thứ mà kiến lửa chúa vớt lên từ hồ nước.
Kiến lửa chúa ôm quả trứng xám kia, không ngừng lẩm bẩm: “Là em sao? Nhưng sao có thể? Ta tận mắt nhìn thấy em đã hoàn toàn biến mất trong hồ thần huyết, nhưng nếu không phải em, thì trứng ai có thể tồn tại trong hồ? Cũng không đúng, đây là trứng chết, trứng chết sao có thể còn trong đó? Ta đang nằm mơ sao? Không, ta không nằm mơ, đây là sự thật!”
Kiến lửa chúa rối rắm, ông ta thậm chí cảm thấy mình đã mất cảm giác với năng lượng trong hồ thần huyết.
Ông ta rất muốn đuổi mấy kẻ quấy rối ra, nhưng ngay cả ông ta cũng không dám bước vào hồ thần huyết đang bị bạo động năng lượng, huống chi hiện giờ tình hình trong hồ lại càng thêm khó lường.
Ông ta sống đến bây giờ, đã trải qua nhiều đau đớn, tịch mịch, bi thương và tuyệt vọng như vậy, đã sớm qua quãng thời gian muốn tìm cái chết, ông ta có trách nhiệm trông coi tộc kiến lửa nơi này, thẳng đến khi kiến hậu mới xuất hiện.
Trong hồ thần huyết, một thân thể không ngừng vỡ ra rồi không ngừng lành lại, máu loãng và chất lỏng trong hồ thần huyết trộn vào nhau, rồi bị hắn hấp thu vào cơ thể một lần nữa.
Không ai biết, Nghiêm Mặc phải chịu đau đớn cùng cực thế nào.
Thời gian như trôi qua thật lâu, lại như không quá lâu.
Thân thể Nghiêm Mặc dần chìm tới gần đáy hồ cùng Nguyên Chiến và quả oa oa.
Quả oa oa nhìn thấy Nghiêm Mặc, trở nên kích động không thôi!
Năng lượng không đủ, rõ ràng vừa rồi có nhiều năng lượng như vậy, nhưng bây giờ lại càng lúc càng ít, đáng ghét nhất là, nó muốn vươn dài nhánh cây ra ngoài hơn, nhưng lại bị vách ngăn vô hình chặn mất!
Mà bây giờ có thêm nguồn năng lượng nồng đậm chủ động đưa đến trước mặt nó, còn là năng lượng sinh mệnh mà nó thích nhất.
Nhánh cây của quả oa oa phóng vụt qua.
“Cẩn thận!” Nguyên Chiến dùng sức mạnh linh hồn nhắc nhở hắn.
Nhưng Nghiêm Mặc lại không thèm trốn tránh, tùy ý để nhánh cây kia cắm vào bụng mình.
“Nghiêm Mặc!” Nguyên Chiến tức giận tới nóng nảy, cho rằng tư tế của mình định bất chấp tất cả!
Nghiêm Mặc truyền sức mạnh linh hồn cho hắn: “Cố chịu một chút, tôi đã tìm được cách.”
Bước thứ ba, cướp đoạt. Cướp đoạt năng lượng trên người quả Vu Vận, chuyển hóa năng lượng đối phương đã hấp thu thành năng lượng sinh mệnh.
Quả oa oa vừa cắm nhành cây vào thân thể Nghiêm Mặc, còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm thấy bất ổn!
Nó không hấp thu được năng lượng trong cơ thể mẹ, mà ngược lại còn bị cơ thể mẹ hấp thu năng lượng trong người nó!
Sao có thể như vậy! Quả oa oa phát ra tiếng kêu bén nhọn như đâm vào linh hồn người khác.
Ánh mắt Nghiêm Mặc lạnh nhạt, Đô Đô của hắn chắc chắn không phải đứa trẻ như vậy.
Quả oa oa cũng không phải tên ngốc, nhanh chóng chặt đứt nhánh cây kia, muốn đào tẩu.
“A Chiến, rút nhánh cây ra, vây khốn nó!”
Có được những lời này của Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến không muốn phải chịu đựng nỗi khổ khi sinh mệnh của mình bị hấp thu nữa, hắn không chút do dự rút nhánh cây đang cắm trong ngực ra, đồng thời tạo một bức tường lửa thật lớn vây khốn quả oa oa muốn trốn vào nơi sâu hơn, nhưng ánh sáng của tường lửa rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Mà sau khi tạo ra bức tường lửa này, thân thể Nguyên Chiến lảo đảo một cái.
Nghiêm Mặc không nhìn thấy, trước khi Nguyên Chiến thi triển thì đã chui qua bức tường lửa, dính sát vào quả oa oa.
“Oa, ba ơi, đau quá! Cứu con!”
Mày không phải Đô Đô, không phải Nghiêm Húc, mày chỉ là bản năng của quả Vu Vận.
“Ba ơi! Nóng quá! Cứu con!”
Nghiêm Mặc gồng lên, ngón tay cắm sâu vào thịt quả oa oa.
Thân thể khổng lồ của quả oa oa rung lên: “Ô ô, ba, ba muốn làm gì? Đừng làm đau con mà…”
Nghiêm Mặc bỏ ngoài tai, làm như không nghe thấy.
Nguyên Chiến đã sắp biến thành bộ xương khô bơi đến bên cạnh hắn, vòng tay quanh eo hắn như đang bảo hộ hắn, sau đó không động đậy nữa.
Nghiêm Mặc vươn một tay ra vuốt ve Nguyên Chiến, nhưng không được đáp lại.
Trọng lượng của nười nọ đặt hết lên người hắn.
“A Chiến?”
Không có đáp lại.
Nghiêm Mặc muốn đưa Nguyên Chiến lên mặt hồ, nhưng cánh tay đối phương ôm lấy eo hắn siết rất chặt, tựa như không muốn tách khỏi hắn.
“Nếu không muốn rời đi, vậy thì ở lại.” Chiến của tôi, ở bên tôi đi, lần này tôi sẽ bảo vệ anh.
Quả oa oa vẫn luôn khóc kêu.
Nghiêm Mặc hạ quyết tâm tàn nhẫn, ép mình làm như không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Hắn cũng không muốn khiến Đô Đô đau đớn đến thế, nhưng nếu không làm như vậy, kẻ cuối cùng được sinh ra rốt cuộc là Đô Đô, hay là quái vật, chỉ có trời mới biết!
Hắn không tin sách hướng dẫn, nhưng lại không thể không tin tưởng nó.
Nếu không cách nào thoát quy tắc trói buộc, vậy thì lợi dụng nó triệt để đi.
Nếu sách hướng dẫn dám gạt hắn, hắn sẽ không ngu đến mức kêu gào đòi tính sổ với nó, mà sẽ nhớ kỹ, chờ khi hắn có thể thoát khỏi nó…
Thân thể quả oa oa bắt đầu thu nhỏ lại.
Thân thể vỡ ra của Nghiêm Mặc cũng lành, lặp đi lặp lại. Một tay hắn bấu vào cơ thể quả oa oa, tay kia lại nắm chặt bàn tay to của người đàn ông phía sau, chậm rãi đưa năng lượng sinh mệnh mà mình chuyển được vào cơ thể đối phương.
Sinh mệnh của Nguyên Chiến như một ngọn lửa đã sắp tắt, lần nữa được nhóm lên.
Hắn không muốn mang đến nhiều áp lực cho người hắn yêu, nên khi hắn thấy đối phương tới cứu hắn, không có bất cứ oán giận nào, càng không nói rằng mình sắp chết, thậm chí khi đối phương bảo hắn vây khốn quả oa oa, hắn rõ ràng đã không còn bao nhiêu năng lượng, nhưng hắn vẫn ép khô bản thân mà ra tay.
Cuối cùng, hắn dựa vào bản năng trong linh hồn mà đến gần người sắp hại chết hắn kia, thế nhưng hắn ngay cả một câu oán giận cũng không nỡ nói, hắn sắp chết, nhưng muốn chết cùng một chỗ với người này.
Hắn biết Đô Đô quan trọng thế nào đối với người này.
Nếu mạng hắn có thể đổi được cơ hội cho cha con bọn họ gặp nhau… được rồi, hắn không cảm thấy vui chút nào, càng không cam nguyện! Mặc là của hắn, một tên nhóc con dựa vào cái gì mà tranh với hắn?
Đồ khốn bất công…
Nguyên Chiến dùng chút sức lực cuối cùng mà đặt trọng lượng toàn thân lên người người kia.
Đám người trên mặt hồ, đợi một ngày rồi lại một ngày.
Thậm chí kiến lửa chúa còn thả đám người Lạp Mạc Linh ra, chỉ là không cho bọn họ tới gần mặt hồ.
Trong cốt khí trữ vật của Tô Môn có chứa đồ ăn thức uống, không cần lo việc trong khoảng thời gian ngắn có ai chịu đói chịu khát.
Nghiêm Mặc chìm trong hồ thần huyết tới ngày thứ bảy.
Hồ nước đã bình yên như lúc ban đầu, nhưng vẫn không ai phá vỡ được tầng cách ly vô hình kia, ngay cả kiến lửa chúa cũng vậy.
Dưới đáy hồ, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đồng thời mở mắt.
Bước thứ tư, dưỡng thai. Nếu quả Vu Vận lề mề không chịu chuyển hóa để ra đời, vậy thì thu nó vào trong cơ thể cậu, giam cầm nó, giáo dục nó, giúp nó khống chế ham muốn của mình, thẳng đến khi nó nguyện làm một sinh vật có trí tuệ thật sự mà chào đời.
Nghiêm Mặc lướt nhẹ ngón tay, tách bụng mình ra một cái miệng.
Quả oa oa chỉ to bằng một bàn tay cảm giác được năng lượng sinh mệnh nồng đậm nên lập tức chui vào bụng Nghiêm Mặc.
“Ta sẽ không từ bỏ! Mi không phải ba ta! Mi là người xấu! Mi cướp năng lượng của con mình, mi là ác ma!”
Nghiêm Mặc không để ý đến nó, nếu nói Vu Quả và Đô Đô là hai linh hồn song sinh, vậy này cái này chỉ có thể gọi là thể tinh thần chứ không phải linh hồn thật sự, nó chỉ là những ham muốn đen tối và xấu xa của quả Vu Vận.
“Đồ ác ma, ngay cả cội nguồn năng lượng sinh mệnh của ta cũng cướp mất, mi không được chết tử tế! Mi sẽ chịu trừng phạt! Ta nguyền rủa mi! Ta…”
“Ba…” Tiếng của Đô Đô lần nữa trở nên rõ ràng.
Đây mới là con hắn, đừng hỏi một người cha làm thế nào để nhận ra giọng của con mình. Chỉ đơn giản là biết mà thôi!
Nghiêm Mặc mỉm cười, tay che trên bụng, miệng vết thương biến mất.
“Đô Đô, cố lên, đánh bại tên vô lại kia, sau đó chúng ta trở ra, ba sẽ luôn bảo vệ con.”
“Dạ!” Giọng nói của Đô Đô cũng rất hoạt bát và đầy sức sống.
Nguyên Chiến một tay ôm hắn: “Chúng ta nên đi ra ngoài rồi.”