Đối với học viện Gia Lý nàng rất có cảm tình, lúc còn nhỏ khi bị khi dễ ở trong tộc, nàng sẽ bỏ chạy về học viện. Ở chỗ này ít nhất sẽ không có người bắt nạt nàng, lão sư cùng các học viên đều đối với nàng rất tốt.
Khi leo lên từng bậc bậc thang, lòng của nàng theo thời gian dần tĩnh lại. Cảm thụ được thực vật truyền đến không khí mát mẻ, lần đầu tiên sau hơn nửa tháng, trên gương mặt xinh đẹp của nàng lại có chút toả sáng.
Cứ như vậy chậm rãi đi, đúng vậy a! Tương lai chuyện mình có thể làm chính là báo thù. Dùng một thân sở học ca truyền lại cho mình để trở nên càng thêm cường đại, dùng máu của Ám Ma Đại Yêu Hoàng tế điện ca ca.
Yêu có thể để một người trưởng thành, hận cũng có thể thúc đẩy một người tiến bộ.
Rút cuộc, nàng đã đi tới trước cửa học viện Gia Lý. Cửa chính to lớn vẫn nguy nga như thế, nhưng ánh mắt nàng không có nhìn vào trong học viện, mà nhìn về một góc khuất bên cạnh.
Nàng đã từng đứng ở nơi đó và chờ đợi rất lâu. Mà sở dĩ nàng muốn quay lại học viện, cũng không phải vì ở nơi này an tâm cái gì, mà là nếu một lần nàng đứng đó chờ đợi.
Vạn nhất, vạn nhất hắn còn sống, hắn đã từng nói, ba ngày, chỉ cần mình phát ra triệu hoán thì trong thời gian ba ngày, hắn nhất định sẽ trở về bên cạnh mình.
Lúc trước hắn còn ở Tổ đình, vì mình triệu hoán nên hắn không tiếc tất cả chạy về. Như vậy, hiện tại thì sao, hắn còn có thể trở về sao? Sẽ trở về sao?
Chậm rãi đi vào chỗ kia, ở vị trí quen thuộc, tay nàng thậm chí còn có chút run rẩy nhấn xuống phương thức liên lạc hắn lưu lại lúc trước.
“Ca, ta chờ ngươi, ta ở chỗ này chờ ngươi, chờ ngươi ba ngày. Ngươi đã đáp ứng ta trong ba ngày nhất định sẽ trở về. Nhất định phải trở lại bên cạnh ta, không được gạt ta nữa. Ngươi nhất định phải làm được, đây là điều ngươi hứa với ta.”
Khi nàng thì thào lầm bầm nói những lời này thì nước mắt đã sớm chảy dài trên má.
Thời gian nàng chính thức ở cùng với hắn kỳ thật không dài, lâu nhất là ở giải thi đấu vừa rồi. Nhưng là trong thời gian không dài đó, hắn mang theo mặt nạ đã khắc thật sâu trong lòng nàng.
Nàng hoàn toàn nhớ rõ, lúc trước khi nàng bế quan, hắn muốn nàng tặng hắn chén trà sữa nhưng nàng lại không cho hắn. Mà sau đó, hắn ngay cả sinh mệnh cũng vì mình mà trả giá.
Chậm rãi ngồi xổm người xuống, cứ như vậy được áo choàng bao phủ, nàng lặng lẽ rơi lệ.
Ca, ngươi quay về được không? Ngươi có thể quay lại sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng lại giống như trôi qua rất chậm. Mà lúc này Mỹ công tử càng hy vọng thời gian trôi chậm một chút. Bởi vì chỉ cần trong ba ngày này, trong lòng nàng sẽ còn hy vọng và chờ mong.
Nhưng thời gian vẫn sẽ trôi qua, trời tối rồi lại sáng, một ngày lặng lẽ trôi.
Trời tối rồi lại sáng, đã qua hai ngày rồi.
Mỹ công tử vẫn luôn chờ ở nơi đó, thật ngốc ngếch. Từng màn từng màn ở cùng hắn không ngừng hiện lên trong đầu nàng trong thời gian hai ngày này.
Mất đi rồi mới càng thêm quý trọng, những lời này mỗi người đều đã nghe qua, nhưng khi thực sự mất đi thì có bao nhiêu người mới toàn tâm toàn ý quý trọng đây?
Hiện tại Mỹ công tử cũng không biết nàng đối với Tu La là tình cảm gì, điều duy nhất nàng có thể khẳng định là, hắn đã gieo vào lòng nàng rồi.
Sắc trời dần tối xuống, ngày thứ ba đã qua hơn nửa. Hắn chưa có tới, dù trong lòng nàng luôn có một tia hy vọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không tới.
Hy vọng theo mỗi giây mà giảm bớt, lòng của nàng cũng theo đó mà trở nên càng thêm băng lãnh.
Nhưng nàng vẫn sẽ chờ, chờ đến khắc cuối cùng. Thay thế hy vọng là cừu hận, hy vọng càng ít, cừu hận cũng trở nên càng thêm mãnh liệt, cho nên khí chất của nàng trong vô hình cũng bắt đầu có biến hoá.
Nếu như mình đủ cường đại, hắn cũng sẽ không vì mình mà chết, nếu như không có địch nhân mạnh mẽ như vậy, làm sao mọi chuyện lại xảy ra như thế? Chỉ khi mình trở nên cường đại mới có thể thay hắn báo thù!
Sát khí lạnh như băng quanh quẩn trong lòng, huyết mạch thuộc về Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đang không ngừng sôi trào.
“Lá rụng rồi, có thể để ta quét bên này một chút không?” Đúng lúc này, một thanh âm ôn hoà vang lên khiến Mỹ công tử đang ngập trong sát cơ bỗng nhiên bừng tỉnh.