– Đại Nhật thần thuật, Thánh Nhật Tịnh Thế!
Liệt nhật rung chuyển, phát ra những tiếng động kỳ quái, rồi đột nhiên bắn lên trời.
“Vù!”
Liệt nhật bắn lên chín tầng mây, rồi thình lình từ trời cao hung mãnh giáng xuống, như một ngôi sao chổi hủy diệt muốn phá tan chiến đài bên dưới.
Thế công đáng sợ, áp lực kinh khủng khiến chiến đài bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ dù cho khoảng cách còn rất xa.
Áp lực đáng sợ khiến Ôn Bất Thắng chẳng dám xem thường, tập trung giới bị.
Tay phải từ từ giơ lên, bàn tay phải màu lưu kim (màu của các cổ vật bằng vàng) đang có một dòng chất lỏng ám kim lưu chuyển trong đó, sắc mặt Ôn Bất Thắng tái đi vì thiếu máu, hắn hướng lên trời, vỗ một cú nhẹ nhàng.
– Chí Tôn Thủ!
Theo đó là giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Thình lình không gian ngay vị trí bàn tay Ôn Bất Thắng vỗ tới kịch liệt nổi sóng, một vòng kình lực phẳng khuếch tán theo phương song song với bàn tay, như một hồ nước gợn sóng khi có hòn đá ném vào.
Ánh lưu kim nở rộ, một chưởng ấn từ đó chui ra, nhanh chóng bành trướng to ra cả trăm trượng.
Lưu kim cự chưởng xông lên đón đầu, chẳng chút e ngại tránh né vỗ thẳng vào ngôi sao chổi hủy diệt đang bắn xuống.
“Đùng!”
Tiếng nổ kinh thiên khiến mọi âm thanh khác trong khu vực dường như bị chấn tan đi, đám khán giả lỗ tai lùng bùng trong chốc lát không thể nghe được gì khác, ngay cả mắt cũng chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng dữ dội đột nhiên bùng lên.
Cảnh tượng như hai tiểu hành tinh va chạm vào nhau.
Kình lực đáng sợ phát tán, lúc này mọi người đã có thể ngẩng lên quan sát, liệt nhật chiến cự chưởng, hai luồng năng lượng kinh khủng đang triệt tiêu lẫn nhau.
Cả hai đều là tập hợp năng lượng cực đại, nên trong chốc lát vẫn còn giữ ở thế giằng co.
Trên chiến đài, Ôn Bất Thắng lại vỗ thêm một cái nữa, sắc mặt hắn càng thêm tái đi.
“Roẹt!”
Lưu kim cự chưởng sáng rực lên, bàn tay khổng lồ trên cao đột nhiên nắm chặt lại, bóp lấy khối cầu liệt nhật, mạnh mẽ nghiền nát.
“Woa”
Người người kinh ngạc thốt lên. Ôn Bất Thắng lại mạnh mẽ đến thế, thế công hủy diệt kinh khủng của Cơ Huyền mà cũng bị hắn bóp nát.
Chí Tôn thủ cốt quá lợi hại.
Lưu kim cự chưởng sau khi bóp nát công kích đối phương, nhân lúc nó đang nổ tung lại xông lên trời, công kích Cơ Huyền.
Không gian biến dạng vì lực trùng kích, khiến cho người ta không nhìn rõ được sắc mặt của Cơ Huyền lúc này ra sao, nhưng dáng vẻ kia cho thấy hắn không hề có ý tránh né Ôn Bất Thắng thừa thắng truy kích.
“Vù!”
Lưu kim cự chưởng nháy mắt đã đến sát Cơ Huyền, hung hăng chụp tới.
Cơ Huyền sắc mặt không chút thay đổi, đôi mắt lóe lên.
“Gréécccc!”
Tiếng ưng gáy cổ xưa vang vọng chân trời, một đôi cánh ưng hư ảo giang ra giữa trời cao, lướt qua lưu kim cự chưởng.
Đôi cánh ưng mờ ảo chỉ hiện ra trong chớp mắt rồi biến mất, khiến nhiều người còn ngỡ mình bị ảo giác.
Lưu kim cự chưởng đang tiến sát Cơ Huyền đột nhiên khựng lại, rồi không hề tiến thêm một tấc nào
Cơ Huyền hờ hững giơ tay ra, vỗ nhẹ lên cự chưởng.
“Rắc”
Cự chưởng dễ dàng nứt ra, rồi nhanh chóng tan nát thành vô số đốm sáng đầy trời.
“Phụt”
Ôn Bất Thắng bên dưới nhất thời phun máu, linh lực quanh thân yếu ớt cực độ, cả người mềm nhũn khụy xuống, máu từ mũi miệng nhỏ xuống tí tách.
Chậm rãi lau đi vết máu, hắn ngẩn lên nhìn Cơ Huyền đang chầm chậm hạ xuống.
– Ta thua!
Ôn Bất Thắng chua xót cất tiếng, khẽ than.
Lời nhận thua dễ dàng đến bất ngờ của Ôn Bất Thắng khiến vô số khán giả kinh ngạc. Không ngờ được một kích khi nãy kinh tâm động phách bóp nát thế công đối thủ, thuận thế công kích, thế thượng phong rõ rành rành nhưng lại nháy mắt biến hóa, trở thành người bại trận.
Cơ Huyền thật sự là quá mạnh mẽ.
Những tiếng kinh hô đó khiến Ôn Bất Thắng chẳng chút cảm thán, hắn chỉ bình thản đứng dậy, đưa mắt sang chiến đài phía tây, nơi đó cũng bộc phát ra những dao động kinh người.
“Cơ Huyền quả nhiên danh bất hư truyền, có thể đánh bại hắn hay không phải xem Mục Trần ngươi mà thôi.”