“Cách cách.” Kiến lửa chúa quá lợi hại, còn lợi hại hơn cả bán thần nó, đừng trêu chọc.
Vu Quả không thể thoát được, thân hình nho nhỏ kiệt sức mà nằm liệt trên mặt đất, chỉ biết quay đầu nhìn mặt hồ sền sệt, trong mắt là sự hối hận tràn đầy.
Lúc trước nó chỉ muốn thử một chút mà thôi, khi đó nó vẫn chưa xem Đô Đô như em trai, thậm chí nó còn phẫn nộ vì có một linh hồn khác tới cướp đoạt thân thể với nó, sau đó nó nghe Nghiêm Mặc và đám người Chú Vu nói rằng quả Vu Vận khó nuôi dưỡng thế nào, lại nói thiên tính của nó tham lam, bản năng chỉ biết cắn nuốt vạn vật.
Sau khi nó có thần trí rõ ràng, nó không muốn biến thành một con heo suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn.
Hơn nữa nó… kỳ thật rất hâm mộ tình phụ tử của Nghiêm Mặc và Đô Đô, nó không muốn Nghiêm Mặc là người thai nghén nó mà lại ghét nó, nhưng nó không bằng lòng thừa nhận, khi đó có lẽ nó vẫn còn tà ác đi, lúc nó giam linh hồn Đô Đô lại, trộm chia cắt một phần bản thân ra, mà cũng vừa lúc khi đó Đô Đô cần một thân thể để sống, nó liền nghĩ, thay vì để một linh hồn ngoại lai cướp đoạt thân thể của mình, vậy còn không bằng cho linh hồn đó một cái.
Vì thế nó dùng một phần bản thân đã bị chia cắt ra, tạo thành thân thể, nhưng chỉ có chính nó mới biết, phần bản thể đó là nơi chứa thứ ham muốn đen tối và xấu xa nhất trong nó.
Nó muốn để dành năng lượng sinh mệnh cho Đô Đô, muốn tìm nhiều năng lượng hơn cho em trai, đều là vì nó biết bản tính tham lam của thân thể đó, bản tính kia không phải cái mà linh hồn có thể khống chế, giống như khi người ta khát nước, cảm giác đói khát lại càng không thể kiềm!
Nó vẫn luôn đề phòng Đô Đô sinh ra, nhưng khi tách khỏi Đô Đô, cũng chính là lúc nó thât sự chào đời, nó cảm giác được Đô Đô còn cách thời điểm sinh ra bao xa, nó cũng không biết tại sao mình lại biết, nó chỉ cảm giác được điều này như một việc đương nhiên, có lẽ là vì thân thể kia được chia ra từ thân thể nó.
Nó nghĩ nó có thể chậm rãi lớn lên, cố gắng thu thập thật nhiều năng lượng, như vậy lúc Đô Đô sinh ra, nó có thể cung cấp nhiều năng lượng cho Đô Đô, nhiều đến mức có thể giúp Đô Đô no bụng.
Mà chỉ cần Đô Đô sinh ra, Đô Đô sẽ có thể chậm rãi khống chế được cảm giác đói khát, tuy cũng sẽ thích ăn thích uống, nhưng có thể khống chế số lần, và khống chế được đối tượng thèm muốn.
“Đô Đô, ba…” Vu Quả cảm thấy tim mình có chút đau.
Quả Vu Vận đáng sợ nhất là khi rơi vào trạng thái vô thức, căn bản không cách nào khống chế bản năng của mình, càng tệ hơn là, bọn nó cắn nuốt càng nhiều thì sẽ muốn càng nhiều, thẳng đến khi hoàn toàn mất đi lý trí.
Quả Vu Vận trước kia không có linh hồn sao? Bọn họ cũng có, bọn họ cũng giống như nó, có ý thức khi mới bắt đầu, nhưng rất nhiều quả Vu Vận còn chưa kịp khiến linh hồn mình mạnh lên thì đã bị tham lam và dục vọng nhấn chìm, cuối cùng biến thành quái vật chỉ biết cắn nuốt.
Nó làm sai một chuyện, còn giấu Nghiêm Mặc. Hiện giờ hai người cha của nó phải gánh vác hậu quả đáng sợ do nó làm ra.
Vu Quả trừng mắt nhìn kiến lửa chúa giữa không trung, thù hận trong mắt như có thể hóa thành thực chất.
Kiến lửa chúa cảm giác được ánh mắt của Vu Quả, điều này làm ông rất ngạc nhiên. Một thằng nhóc nhỏ như vậy mà linh hồn lại có thể cô đọng và cường đại đến mức đó. Chậc! Mà nó còn hận mình nữa, sao vậy?
“Nhóc và người có năng lượng sinh mệnh trong kia có quan hệ gì?” Kiến lửa chúa truyền sức mạnh linh hồn vào đầu Vu Quả.
Vu Quả chỉ trừng ông ta.
“Nhóc cũng có năng lượng sinh mệnh, các người là… cha con?”
Vu Quả nâng bàn tay nhỏ lên, chỉ vào mặt hồ.
“Nhóc muốn xuống đó?”
“Nha!”
“Không được! Chỉ hai tên có năng lượng sinh mệnh xuống đó mà đã ép ta phải ngoi lên, nếu cũng để nhóc xuống, cái hồ thần huyết này cạn thì làm sao bây giờ?”
“Nha!” Ngu xuẩn! Mi không cho ta xuống, hồ thần huyết mới bị hút cạn đấy!
Tiếc là bây giờ Vu Quả khó có thể truyền sức mạnh linh hồn ra —— việc linh hồn cường đại và có thể sử dụng sức mạnh linh hồn là hai việc khác nhau, ngoại trừ Tiểu Hắc có sức mạnh linh hồn đặc biệt nên mới hiểu sơ sơ ý nó, cơ mà ngay cả ba Nghiêm Mặc thân quen của nó cũng không biết nó muốn biểu đạt cái gì, thì nói chi đến kiến lửa chúa không thân cũng chẳng quen.
Kiến lửa chúa căn bản không nghĩ ông ta có thể nói chuyện với một tên nhãi con, con nít nhỏ yếu như vậy dù linh hồn có cường đại đi chăng nữa thì khi không được dốc tâm bồi dưỡng và rèn luyện, nó cũng không cách nào sử dụng sức mạnh linh hồn.
Lạp Mạc Linh nhịn không được mà lại hỏi kiến lửa chúa: “Kiến lửa chúa bệ hạ vĩ đại, ngài đã vây khốn chúng tôi, vậy ngài có thể nói cho chúng tôi biết, thủ lĩnh và tư tế của chúng tôi hiện giờ rốt cuộc ra sao rồi?”
Kiến lửa chúa không muốn nói chút nào. Hơn nữa, điều khiến ông ta phẫn nộ là, chính ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì sao mà nói.
Ông ta chỉ biết hai đứa lớn một đứa nhỏ kia nhảy vào trong hồ, lúc ông ta chuẩn bị vớt cả ba lên, lại đột nhiên cảm thấy năng lượng trong hồ thần huyết bạo động, ông ta không chỉ không thể tiếp tục ở lại trong hồ hấp thu năng lượng, mà ngay cả tiếp tục ở trong hồ thần huyết cũng không làm được, nên mới bất đắc dĩ mà nhảy ra khỏi hồ.
Đám người Lạp Mạc Linh còn quá yếu, không thể cảm giác được gì. Ngay cả tên cốt binh bán thần kia cũng chỉ cảm thấy có nguy hiểm và không dám tới gần hồ nước, còn phi sinh vật quái lạ kia thì vừa lèm bèm vừa dò xét năng lượng bạo động trong hồ thần huyết.
Kiến lửa chúa vây khốn người lại nhưng không có đi chính là muốn xem xem hai lớn một nhỏ kia sẽ có kết cục gì, và biến hóa của hồ thần huyết.
Trước đó, ngoại trừ ông ta ra, không có bất cứ sinh vật sống nào có thể tiến vào hồ thần huyết mà kiên trì được một chốc. Rất nhiều sinh vật sống vừa dính phải nước hồ là đã bị năng lượng tạc nổ banh xác, cuối cùng hóa thành năng lượng bổ sung cho hồ thần huyết.
Đến bây giờ, chiến sĩ mạnh nhất của tộc kiến lửa cũng chỉ có thể ngâm trong hồ một tiếng chim hót.
Mà sinh vật sống trên mặt đất, chiến sĩ mạnh nhất Hỏa Thành cũng chỉ kiên trì được trong thời gian sấp sỉ tộc kiến lửa.
Hai lớn một nhỏ kia có thể kiên trì đến bây giờ, ông ta đã rất kinh ngạc, nhưng không ngờ điều càng khiến ông ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau!
Quả oa oa tách ra ba nhánh cây, một cái cắm vào bụng Nghiêm Mặc, một cái cắm vào tim Nguyên Chiến, còn một cái cắm thật sâu dưới đáy hồ thần huyết.
Một lượng năng lượng chảy vào quả oa oa.
Quả oa oa nhanh chóng to lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tay nắm tay, Nghiêm Mặc đã không ôm nổi quả oa oa nữa.
Thân thể bọn họ vẫn còn đang chìm xuống.
Cuối cùng quả oa oa cũng rời khỏi vòng tay Nghiêm Mặc, nhưng không cách bọn họ quá xa, mà chỉ cùng hai người cha của mình tiếp tục chìm xuống.
Nghiêm Mặc truyền năng lượng sinh mệnh cho Nguyên Chiến. Tốc độ truyền của hắn không chậm, nhưng tốc độ hấp thu của Đô Đô cũng rất nhanh. Thậm chí Nghiêm Mặc còn cảm giác được nếu không phải Đô Đô đang vội vàng hấp thu năng lượng trong hồ và trong thân thể hắn, thì chắc đã sớm hút khô Nguyên Chiến rồi.
“Mặc, tách ra!” Ánh mắt của Nguyên Chiến rất kiên định.
Nghiêm Mặc cắn môi, lắc đầu.
“Nó sẽ giết chết chúng ta!” Nếu bọn họ không cho quả oa oa hấp thu sinh mệnh của mình thì bọn họ có một đống cách để thoát khỏi, nhưng mà…
“Không…”
“Nghiêm Mặc!”
“Tôi giúp anh tách ra, anh rời đi trước!”
“Em biết tôi không thể bỏ em lại!” Nét mặt Nguyên Chiến trở nên dữ tợn, hắn thích con, nhưng hắn thích ba của con hắn hơn! Nếu đứa con này làm hại người đó, hắn thà rằng bỏ đi.
Nguyên Chiến có thể bỏ, nhưng Nghiêm Mặc có thể không?
Để Đô Đô được sinh ra đã trở thành chấp niệm của hắn, tuy không biết tình trạng của Đô Đô bây giờ như thế nào, nhưng bọn họ đã đi đến bước cuối và cũng là bước mấu chốt nhất, thì sao hắn có thể từ bỏ vào lúc này?
“Ba, cha, con đau quá… đau quá!”
“Đô Đô!” Nghiêm Mặc không rảnh mà dỗ dành Nguyên Chiến nữa, vội vàng vươn sức mạnh linh hồn ra trấn an linh hồn của Đô Đô.
Đô Đô rất khổ sở, nó biết nó đang làm hại hai người cha của mình, nó không muốn như vậy, nhưng nó không khống chế được.
“Ba ơi, đau, đau…” Quá nhiều năng lượng tiến vào thân thể, nó cảm giác như mình sắp sửa nổ tung.
“Đô Đô, cố gắng lên.” Nghiêm Mặc cũng đã sắp không còn biện pháp.
Nhưng lúc này cây non trong biển hồn của hắn cũng la lớn: “Nhanh giết tên nghiệt chủng kia! Chúng ta sắp chết rồi! Sắp bị nó hại chết!”
“Câm miệng, nghiệt chủng cái gì, đó là con trai tao!”
“Đúng vậy, con anh đang muốn hút khô anh đấy! Nó còn không bằng Vu Quả!”
“Chuyện này không liên quan đến Đô Đô, chắc chắn là đã xảy ra biến cố gì đó, mày có tìm ra được không? Bây giờ mày quét thân thể Đô Đô, xem xem nó xảy ra chuyện gì…”
“Tôi đã sớm xem qua rồi, nó không có chuyện gì hết! Nó chỉ tham lam, chỉ không khống chế được ham muốn cắn nuốt của mình!”
Nghiêm Mặc cảm thấy quen quen: “Chẳng phải đây là bản năng của quả Vu Vận sao?”
“Đúng.”
“Nhưng lúc Vu Quả sinh ra không có như vậy.”
“Linh hồn của Vu Quả mạnh hơn Đô Đô, nó không nên sinh ra lúc này, linh hồn của nó vẫn chưa đủ cô đọng.”
Sắc mặt Nghiêm Mặc tái nhợt, chẳng lẽ là do hắn cố chấp mới khiến tình huống tệ như thế này? Có lẽ sách hướng dẫn bắt hắn giảm một trăm triệu điểm không chỉ vì cải tạo hắn, mà cũng là để dùng thời gian bồi dưỡng linh hồn của Đô Đô?
Chẳng trách người đàn ông sừng rồng kia lại nói hy vọng hắn sẽ không hối hận, người đó chắc chắn đã biết kết quả.
Nhưng vì sao anh ta không nói rõ? Anh ta không sợ một xác ba mạng sao? Hay anh ta muốn dạy hắn một bài học? Hoặc đây cũng là một khảo nghiệm?
Bóng dáng cây non bắt đầu trở nên trong suốt: “Này, nó đã bắt đầu hấp thu cội nguồn của năng lượng sinh mệnh trong cơ thể anh, khi cội nguồn biến mất, anh cũng sẽ không kiên trì được nữa, càng đừng nói tới việc duy trì sinh mệnh cho Nguyên Chiến.”
“Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Hai mắt Nghiêm Mặc đỏ ngầu.
Giọng nói cây non cũng bắt đầu trở nên xa thẳm: “Phương pháp tu luyện năng lượng sinh mệnh.”
“Cái gì?”
“Xem phần thưởng của anh, mau!”
“Bây giờ bắt đầu tu luyện, có còn kịp không?” Nghiêm Mặc cũng cảm giác được mình sắp không kiên trì được nữa, hắn muốn ngăn cản năng lượng xói mòn, nhưng quả oa oa hấp thu lại càng bá đạo hơn, bụng hắn lại bị một nhánh cây cắm vào.
“Không kịp cũng phải kịp…”
Bóng dáng cây non biến mất, nó không thể duy trì ảo ảnh của mình nữa.
Tay Nguyên Chiến tóm được nhánh cây cắm trong bụng Nghiêm Mặc.
“Không!” Nghiêm Mặc chụp lấy tay Nguyên Chiến: “Cho tôi thời gian, tin tưởng tôi! Xin anh!”
“Ngay cả khi Đô Đô có khả năng giết chết em và tôi?” Nguyên Chiến gằn từng chữ.
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại: “Thật xin lỗi, tôi sẽ dời một nửa cội nguồn năng lượng sinh mệnh sang cơ thể anh, sau đó tôi sẽ tách ra… A Chiến!”
Nguyên Chiến kéo đứt nhánh cây cắm trong bụng Nghiêm Mặc, không đợi quả oa oa có phản ứng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bọc Nghiêm Mặc lại một tầng rồi một tầng.
Nhánh cây muốn công phá tầng bảo vệ của Nghiêm Mặc, nhưng Nguyên Chiến lại túm lấy nó kéo về phía thân thể mình.
“Phập!” Nhánh cây không cách nào đâm thủng lớp bảo vệ của Nghiêm Mặc liền tức giận mà đâm xuyên qua thân thể Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Nghiêm Mặc ra, nhào lên ôm lấy quả oa oa đã trở nên thật lớn mà nhanh chóng chìm xuống đáy hồ.
“Nguyên Chiến! Anh! Cái tên khốn này!” Khóe mắt Nghiêm Mặc muốn nứt ra, thân thể đột nhiên bắt ra vô số gai nhọn.
“Rắc!” Lớp bảo vệ bọc lấy hắn vỡ ra.
Nghiêm Mặc không quan tâm mà nhào xuống dưới.
“Nghĩ… cách…, tôi… tin em…”
“A Chiến!” Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, Nghiêm Mặc dùng nguyện lực ép mình giảm lại tốc độ chìm xuống, nhanh chóng chìm vào biển hồn.