Đại vương bát? Raul sửng sốt, nhưng mà người ta nói như vậy, thì mình cũng nên gọi theo, hắn cung kính nói: “Dạ, đại vương bát!”
“Đại vương bát?” Lưu Khoa Sinh đổ mồ hôi xem ra người này nghe nhầm rồi: “Không phải đại vương bát, Là đại vương!”
“Oh oh, đại vương, dạ!” Raul vội vàng nói.
“Ngươi đi xuống trước đi, một lát nữa ta phong quan chức cho ngươi!” Lưu Khoa Sinh nói.
Đối với đề nghị chủ động phong quan này, Raul vô cùng hưng phấn, xem ra mình chọn đúng chỗ rồi!
Dù sao chiến tranh cũng tiêu hao rất nhiều vật tư, điều Lưu Khoa Sinh muốn là, nhanh chóng nâng cao trình độ của người dân ở đây.
Nếu cứ suốt ngày tiếp xúc với người nguyên thủy, cho dù đứng trước mỹ nữ cũng không có bao nhiêu dục tính.
“Không hổ là nơi của thần tộc!” Cả kiếp này, Raul đâu có được ở nơi xa hoa như vậy.
Chỉ chút lát sau, Lưu Khoa Sinh đã phân phó người gọi hắn tới phong quan.
Raul được dẫn vào trong vương điện của Lưu Khoa Sinh, người khác tuyên đọc ý chỉ của hắn, phong cho Raul làm Đại thần phó quản lý, phụ trách phân phối và tiêu thụ vật dụng mỗi ngày! Đây có lẽ cũng là một chức quan không nhỏ, được quản lý người dân và lãnh thổ nhiều gấp cả chục lần trước kia!
Điều này cũng làm cho Raul vui vẻ không ít. Mà cái chức Đại thần phó quản lý này cũng là một chức béo bở, sẽ không lo ăn mặc, và bị người khác khinh nhờn!
Sau đó Raul kể lại tình hình mà hắn biết cho Lưu Khoa Sinh nghe, khi nói tới đoạn bộ tộc A Kata cũng xuất hiện một vị thần, thì Lưu Khoa Sinh cảm thấy hứng thú!
“Cái gì? Bộ tộc A Kata cũng xuất hiện thiên thần?” Lưu Khoa Sinh hỏi.
“Đúng, ta không rõ người này lắm, hắn rất được người khác tôn kính!” Raul nói đến đây, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó nói: “Nhưng mà hình như hắn không có thần lực gì cả, không biết có phải gạt người hay không! Ta thấy phòng ốc ở đó kém xa, thức ăn cũng kém, xem ra tám phần mười là gạt người”
“Hóa ra là như vậy!” Lưu Khoa Sinh nghe xong có chút thất vọng, trong lòng cũng có cùng cách nghĩ với Raul cho tên kia là người lừa gạt!
“Đại vương, sao ngài không chuẩn bị thảo phạt vị thiên thần của bộ tộc A Kata kia!” Raul thấy Lưu Khoa Sinh không có phản ứng, cho nên tiếp tục nói: “Trên cái thế giới này, chỉ có ngài mới có thể xưng thần, hắn làm như vậy, đương nhiên là mạo phạm ngài rồi!”
Lưu Khoa Sinh không mở miệng, mà là Nhìn chằm chằm vào Raul hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Ta làm gì, không cần nói cho ngươi biết, ngươi có cừu oán với bộ tộc A Kata phải không?”
“Ta… Ta không có!” Raul vội vàng giải thích.
“Ta không thích người khác gạt ta!” Lưu Khoa Sinh điềm nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Ách…Đúng, có tranh chấp thức ăn với họ…” Raul nói: “Không sai cho nên ta muốn đại vương thảo phạt bọn họ!”
“Ha hả, ngươi cứ việc nói thẳng, có khi ta lại cho ngươi làm quan quân cũng nên!” Lưu Khoa Sinh nhàn nhạt cười nói: “Thế nhưng hiện tại ta chưa chuẩn bị đủ!”
“Dạ, tất cả đều do đại vương an bài!” Raul nói.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi…” Lưu Khoa Sinh phất phất tay, bắt đầu tự hỏi chuyện của thiên thần kia.
Chẳng lẽ lại có một người nữa xuyên qua? Không có khả năng, chẳng lẽ lại là một tên lừa gạt?
Hừ hừ, mặc kệ ngươi là ai, ngươi nếu như xuyên qua, thì tự nhận mình xui xẻo đi, ai bảo ngươi gặp Lưu Khoa Sinh ta cơ chứ!
Lúc này là lúc coi trọng thực lực! Trong tay của Lưu Khoa Sinh bỗng nhiên xuất hiện một hỏa cầu, ném vào trên vách, làm nó cháy bừng bừng!
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 607: Coi trọng thực lực