– Đương nhiên là có liên quan tới ta. Tên nô bộc Địa Ma kia của ngươi cũng nói rồi, nhất định có người mang ta về, bằng không ngươi nghĩ rằng vì sao ta vẫn ở chỗ này hỗ trợ cho ngươi chứ?
Dương Khai giật mình, bỗng nhiên mỉm cười:
– Không phải là ngươi không biết đường về chứ?
Thủy Linh ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Khai cười ha ha:
– Trách không được, ta liền nói sao ngươi lại tự nhiên trở nên tốt bụng như thế chứ, hóa ra là thế.
– Ngươi có biết đường đi không?
Dương Khai từ chối cho ý kiến.
– Dù sao ta mặc kế, ta nhất định đi cùng ngươi.
– Đi cùng đi, vừa hay ta cũng đang thiếu một người dẫn đường.
Dương Khai cũng không cự tuyệt.
– Vậy khi nào thì chúng ta lên đường chứ?
Thủy Linh hưng phấn lên hẳn, tuy rằng Dương Khai cũng không nói gì, nhưng hắn biểu hiện như thế nhất định là biết đường về rồi.
– Còn phải một thời gian ngắn nữa, ta còn một số việc phải xử lý.
Dương Khai ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Nhiều nhất là một tháng.
– Được.
Thủy Linh khoái trá gật đầu.
Rời khỏi Dương gia, Dương Khai một mình đi về hướng phủ đệ của mình.
Lăng Thái Hư vừa rồi cũng nói với hắ, từ sau khi Mộng Vô Nhai mất tích, Thiên Hành cung bao vây lấy phủ đệ cũng không cò ai có thể động tới. Tuy rằng lão vấn để kết giới bảo vệ phủ đệ, ngoại trừ Lăng Thái Hư ra thì những người khác cũng chỉ có thể ra chứ không vào được.
Cho nên hiện tại toàn bộ phủ đệ cũng không còn một bóng người.
Thiên Hành cung là một kiện bí bảo hùng mạng, Dương Khai quyết định tìm đám Tô Nhan, đương nhiên phải mang bí bảo này đi, trả lại cho Mộng Vô Nhai.
Đi tới bên ngoài phủ đệ, Dương Khai cất bước tiếp đi vào trong, giống như bản thân hắn, Thiên Hành cung chủ động mở ra một lối đi, để cho Dương Khai bình yên đi qua.
Đây là do Mộng Vô Nhai thiết lập, người có thể tự do ra vào Thiên Hành cung chỉ có hai người Dương Khai cùng Lăng Thái Hư. Những người khác đều là chỉ ra không vàng, nếu muốn đi vào trong nhất định phải được sự đồng ý của Mộng Vô Nhai.
Trong phủ đệ tĩnh mịch, Dương Khai thần thức khuếch tán, thẩm thấu vào từng ngõ ngách trong phủ đệ, cẩn thận điều tra sự huyền bí của Thiên Hành cung.
Bản thể của Thiên Hành cung chỉ là một cái cung điện bé tí bằng bàn tay, nhưng sau khi rót chân nguyên vào đó là liền có thể mở ra kết giới. Hiện giờ, Dương Khai muốn phát hiện ra nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cố gắng hồi lâu mà không có lấy một đầu mối.
Dương Khai cũng không nóng nảy, hắn tuy rằng muốn mang trả lại Thiên Hành cung cho Mông Vô Nhai, nhưng nếu không làm được thì cũng sẽ không miễn cưỡng.
Chỉ có thể Mộng chưởng quầy quá mức sơ suất, không cẩn thận đánh mất bí bảo này thôi.
Khoanh chân ngồi xuống, Dương Khai lấy một khối ngọc tâm toàn thân đỏ choét từ trong không gian của Hắc thư ra, kinh ngạc nhìn, sắc mặt có chút do dự.
Khối Ngọc tâm này cũng không quá lớn, chỉ bằng nắm tay, hơn nữa hình thái cũng có chút cổ quái, dường như là hình một người, có thể nhìn rõ được ngũ quan và tứ chi.
Khối Ngọc tâm này là lúc trước lấy được từ Dương Tinh Ngọc sàng của Lã Tư.
Dương Khai làm khách ở Lã gia, lấy một phong Tả cấp Tiêu Phù Sinh tín hàm làm giá trao đổi, mới lấy được Dương Tính ngọc sàng của Lã Tư.
Hấp thu hết năng lượng của Dương Tính Ngọc sàng xong thì còn lại khối Ngọc tâm này.
Đồ Phong cùng Đường Vũ Tiên đều từng nói, khối ngọc này đã có chân linh, cho nó thêm mấy trăm năm nữa, nói không chừng có thể phá ngọc mà ra, chân chính trở thành một sinh mệnh thể.
Ngọc trung Chân linh, đây chẳng qua cũng chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết, từng chân linh sau khi lớn lên đều có chiến lực không thể địch nổi.
Đó là sự tồn tại mà ngay cả Siêu Phàm cảnh đều phải nhường bước!
Đường Vũ Tiên từng báo cho Dương Khai, đừng có động vào Ngọc trung Chân linh, bởi vì đồ vật này thật rất nguy hiểm.
Nhưng hiện giờ Dương Khai theo lời Thủy Linh biết được sau đi tới thế giới bên ngoài kia, hắn không thể không động tới Ngọc trung Chân linh.
Nếu hắn đi vào Thần Du cảnh lục tầng đã là không thấp, nhưng cũng chẳng cao! Thế giới bên kia có thật nhiều Siêu Phàm cảnh, thậm chí còn có cao thủ Nhập Thánh cảnh! Muốn sống sốt ở địa phương không quen thuộc, Dương Khai nhất định phải có được thực lực tự bảo vệ mình.
Dương Khai cũng chưa từng ngông cuồng muốn nhờ Ngọc trung Chân linh này tán thăng tới Siêu Phàm cảnh, điều này rất không thực tế. Nhưng tối thiểu trước khi đi, làm cho mình trở nên cường đại hơn một chút, tới khi đối mặt với nguy hiển cũng sẽ nhàn nhã hơn nhiều.
Chần chừ hồi lâu, vẻ mặt Dương Khai bỗng trở nên kiên nghị hơn.
Thời gian không đợi ta, hắn nhất định phải mau chóng cường đại lên, thế mới có thể đi tới con đường khác.
Nhìn Ngọc tâm trên tay, hắn quyết định buông tay đánh cược một lần,
Phú quý chỉ có được từ trong gian khó, có hành cung này thủ hộ, ngay cả thất bại thì hắn cũng có thể thoát được ra ngoài.
Hai tay hắn nắm lấy khối ngọc tâm, chận chuyển Chân Dương Quyết, lực hấp dẫn khổng lồ bác đi tầng Dương Nguyên năng lượng của Ngọc tâm.
Năng lượng không ngừng dũng mãnh vào trong thân thể Dương Khai, mặc dù nhìn chỉ là khối Ngọc tâm nho nhỏ, những năng lượng cất giữ bên trong cũng không thể tưởng tượng được.
Dương Khai thần mâu chấn động, cẩn thận cảm giác Dương Nguyên khí dũng mãnh vào kinh mạch, kinh mạch nhanh chóng bão hòa.
Tí tách…
một giọt Dương dịch thành hình, rơi xuống ẩn vào Đan Điền.
Tí tách, tí tách…
Từng giọt từng giọt, sâu trong tâm linh cứ từng tiếng vang lên…
Dương Khai vui vẻ chịu đựng, nhưng cũng có chút biến sắc.
Năng lượng bên trong Ngọc tâm hơi vượt qua dự tính của hắn.
Ước chừng thu nạp nửa ngày, Dương dịch đã đạt tối hơn hai trăm giọt, tầng ngoài của Ngọc tâm mới bị tróc mở ra.
Trên tay bỗng nhiên cảm nhận được nóng bỏng, cùng lúc đó, một cỗ khí tức kinh khủng mà hủy diệt đột nhiên hàng lâm. Dương Khai biến sắc, nhanh chóng nhìn vào Ngọc tâm đang cầm trên tay, chỉ thấy Ngọc tâm đã hóa thành một cỗ chất lỏng, chảy xuống khỏi tay mình.
– Xoẹt xoẹt xoẹt…
Hai tay Dương Khai máu thịt mơ hồi, sức nóng kịch liệt này ngay cả hắn cũng không chịu nổi.
Không dám chần chừ, nhanh chóng lui lại phía sau.
Hô…
Khi đám chất lỏng này chảy xuống mặt đất, một đống lửa đột nhiên bùng cháy lên, nhiệt độ nóng kinh người quét về bốn phía, tầm mắt của Dương Khai cũng bị ảnh hưởng.
Cho tới khi ổn định lại tâm thần, sắc mặt Dương Khai trở nên trầm trọng hơn.
Chỗ ngồi trước đó của Dương Khai giờ phút này đã có một đống lửa đang hừng hực thiêu đốt, bên trong ngọn lửa màu vàng đã thành hình người.