“Là công tử! Ta nói không sai. nhất định là một nam công tử. ái dào! Uyển Nhi số mạng phú quý a!’
Lúc này, có nha hoàn báo lại, lại có phu nhân của vài vị đại thần đến phúng viếng. đám người Khúc phu nhân vội vàng phải đi ra ngoài tiếp đãi. Bùi Uyên Nhi lại ra một hiệu mắt cho mẫu thân. Lưu phu nhân liền nói phải ở cạnh nữ nhi, ở lại không đi.
Lưu phu nhân là nữ nhi của tiền Binh bộ lang trung Lưu Kính, tánh tình nhát gan cẩn thận, cộng thêm nhà mẹ ruột của bà quan tước không tiếng tăm. bà ở Bùi gia địa vị không cao, thế nhưng bà hiền thục biết lễ. người trong nhà lại cũng thích nàng, gả cho Bùi Dương hai mươi mấy năm. sinh được hai trai một gái, hai người con trai một người ở trong cung làm thị vệ, một người theo học ở thái học, nữ nhi bèn là Bùi Uyển Nhi, Lưu phu nhân ở trên người của nữ nhi đã gửi gấm một sự kỳ vọng vô hạn. hai mẹ con đã tìm một gian phòng vắng vẻ yên lặng. Lưu phu nhân thấy nữ nhi sắc mặt có chút không ổn. bèn hỏi: “Là thân thế không khỏe hả? Có cần phải nằm xuống nghỉ ngơi trước không.”
Bùi Uyển nhi lắc đầu, nàng nhẹ nhàng cắn một chút môi nói: “Nương. nếu con sinh ra là nữ thì phải làm sao?”
Lưu phu nhân ngây ngần người một chút, không khỏi cười nói: “Sinh nam sinh nữ đều là ông trời ban cho, có gì mà phải làm sao, điều nàng quan tâm là con phải thuận sản. thề chất con khá yếu. sinh con sẽ có chút vất vả. điều nương lo lắng là điều này.”
“Thế nhưng con cảm thấy được Bùi gia trên dưới đều dõi mắt vào con. muốn con sinh con trai, sức ép của con rất lớn a! Nương, ngày tháng con ở vương phủ không theo ý muốn lắm. con thà sinh một đứa con gái.”
Lưu phu nhân trở nên kinh hãi. con sái xuất giá đã được mấy tháng trời rồi, vẫn còn chưa nói qua là sống có tốt không. cái aọi là không theo ý muốn chỉ là một cách nói uyển chuyển, cũng chính là nó sống không được tốt rồi.
“Là… cô gia đối xử với con không tốt ư?”
“Không phải, huynh ấy rất tốt với con. rất mực yêu thương con. con rất hài lòng phu quân của mình, chỉ là..
Lưu phu nhân là người từng trải, nàng vừa chuyển niệm liền hiểu được: “Ý con là nói Vương phi đối xử với con không tốt?”
Uyển Nhi khẽ thở dài nói: “Thật ra cũng không thể trách nàng, vốn dĩ nàng đối xừ rất tốt với con. sắp xếp mọi việc mọi bề đều rất tỉ mỉ. cả bốn nha hoàn cũng cho phép con tự mình sắp xếp, nàng là một đại tỳ rất khoan dung, chính là trách tổ phụ ma xui quỷ khiến, từ sau khi ở chỗ ngự y biết con mang thai, lại đàn hạch Độc Cô Hạo Nhiên, cũng chính là phụ thân của Minh Nguyệt, đàn hạch cha tư thông Nam Đường. đây không phải là công khai muốn bãi truất vị trí vương phi của Minh Nguyệt sao? Định để con thay thế Minh Nguyệt trở thành Triệu vương phi. trực tiếp uy hiếp đến địa vị của người ta. từ lúc đó trở đi. vương phi đã có sự đề phòng đối với con. con cảm nhận được điều đó, tỷ dụ như mọi người đều đang cười nói. con vừa đi ra. mọi người đều không lên tiếng nữa. ngay cả Như Thi Như Họa đều phản cảm con. nhất là vương phi không cho con tiếp xúc Đàn nhi. có một lần. con cho Đàn nhi một miếng bánh ngọt. Đàn nhi nói cho mẫu thân biết, kết quả là vương phi bèn đã từ đi người nha hoàn đã dẫn nó đến trong viện của con chơi. Ài! Tổ phụ làm việc như vậy, cũng không thay con nghĩ một chút, nói thật, con thật sự rất hận ông.”
Lưu phu nhân cả nửa buổi trời cũng không nói nên lời, sự việc như vậy cũng từng xảy ra ở trên người bà. cũng chính vì địa vị nương gia của bà không cao, nhiều người thê thiếp của Bùi Dương đều muốn thay thế vào vị trí của bà. mười mấy năm nay bà mấy lằn gặp phải hàm hại, nếu không phải bà sinh được hai người con trai, e là địa vị của bà thật sự là khó mà giữ được.
Lưu phu nhân hiểu rõ sự tàn khốc của việc đấu tranh nội trạch này, mắt thấy con gái cũng phải cuốn vào trong đó, trong lòng bà không khỏi nhói lên. bèn nói: “Ta chỉ hỏi con. con có cái tâm này không?”
Uyển Nhi kiên quyết lắc đầu. “Con chưa bao giờ có ỷ định này, con chì nghĩ muốn giúp chồng dạy con. sống một cuộc sống yên ổn bình lặng, tuyệt không muốn đi đoạt vị trí của Minh Nguyệt. đó chỉ là suy nghĩ một phía của tổ phụ. hơn nữa. quân An Tây đều thừa nhận vị vương phi và tiểu vương gia này, con có thể tranh thắng nàng sao?”
“Nếu bản thân con không có cái lòng này, vậy thì bọn ta sẽ không tranh, bọn ta chi quan tâm sống qua ngày, thời gian lâu rồi, Triệu vương phi tự nhiên sẽ hiên được tấm lòng của con.”
“Nhưng con lo lắng Bùi gia. bọn họ nhất định sẽ ép con. vậy thì phải làm sao?”
“Điều này ta nghĩ con cũng đừng quá lo lắng; thật ra chủ yếu chính là tổ phụ con quá mạnh mẽ lấn át. là người quyết liệt chủ trương con thay thế Triệu vương phi. bây giờ người đã mất rồi, tuy rằng phụ thân thúc phụ con cũng có chút cách nghĩ như vậy, nhưng dù sao địa vị của họ ở gia tộc không so được với tổ phụ con. bây giờ là Mân nhị thúc của con đang chủ đạo gia tộc. thúc còn vì chuyện này mà cãi nhau qua với tổ phụ con. ta nghĩ thúc sẽ không ép con. đợi qua hai ngày ta đi lên phủ của thúc ấy một chuyến, tìm Mân nhị thầm nói một chút về chuyện này, cố gắng giảm nhẹ sức ép cho con. hơn nữa Mân nhị thúc của con là cậu của Triệu vương phi. thúc ấy càng có thể làm hài hòa mối quan hệ giữa con và Triệu vương phi.”
Sự 2Ờ rối của mẫu thân làm cho tâm trạng lo lắng của Bùi Uyển Nhi trong mấy ngày nay cuối cùng đã được lắng dịu lại. nàng gật gật đầu: “Lời nói của nương khiến trong lòng con dễ chịu hơn nhiều rồi.”
“Đúng vậy! Thật ra mấu chốt vẫn là xừ lý êm dịu quan hệ với trượng phu minh, để hắn yêu thích con. để hắn hiên rõ lòng con. như vậy cho dù những người khác có đối xử với con thế nào, con đều có thể bình bình yên yên mà tiếp tục sống, đây chính là điều tâm đắc hai mươi mấy nãm nay của nương, con phải nhớ lấy.”
“Nương, con nhớ kỹ rồi.”
Tin tức Lý Khánh An hiện thân ở Bùi phủ rất nhanh đã lan ra khắp toàn thành, mọi người ai cũng đều khen ngợi nức nỡ Lý Khánh An trọng tình trọng nghĩa, vừa trở về Trường An. việc đầu tiên chính là phúng điếu cho Bùi Tuân Khánh, còn tận lễ của vãn bối choàng áo đay để tang. chỉ một điểm này thôi là đủ để cho người Đường lấy lễ hiếu làm đầu truyền miệng nhau mà khen ngợi rồi.
Chi sợ trong quan viên toàn Trường An. chỉ có một người đối với hành động của Lý Khánh An cảm thấy nghĩ đến mà sợ hãi. người này bèn là nội vệ tả tướng quân Hồ Vân Bái. lúc này Hồ Vân Bái đang ngồi trong xe ngựa, tưởng tượng tình hình Lý Khánh An choàng đay đề tang khóc tang, đoán chừng thành ý đó sẽ làm cho tất cả mọi người mủi lòng, nhưng nếu như bọn họ biết được Bùi Tuân Khánh chính là bị Lý Khánh An giết, không biết người Bùi gia. người trong triều đường sẽ có cảm nhận như thế nào?
Hồ Vân Bái không khỏi thở dài một tiếng. ‘Người lấy thiên hạ. không phải người thường có thể hiểu được.’
Xe ngựa chạy như bay tới chợ tây, chạy vào hẻm Lĩnh Tây, bắt đầu giảm tốc độ, cuối cùng ngừng lại.
“Sứ quân, tới rồi!” Phu xe nhảy xuống xe ngựa, mở cửa xe ra.
Hồ Vân Bái ngóng đầu ra nhìn nhìn, thấy quả nhiên đã đến Nhiệt Hài Cư, cờ xí đồi lại thành màu mới. cũng lớn gấp hai lần. cờ lớn viền kim nền trắng, dùng chừ thảo viết lên ba chừ to màu đen ‘Nhiệt Hải Cư’ Hồ Vân Bái không khỏi cười khổ một cái lắc lắc đầu. từ sau khi Lý Khánh An chường quyền. Ẩn Long hội đã không còn cẩn thận lại tỉ mỉ như hồi trước nữa. hình như cũng trở nên phô trương hơn. nhìn mặt này ít nhất đã phô trương hơn trước rồi.
Hồ Vân Bái vừa mới xuống xe ngựa, một người giúp việc bèn tiến lên nghênh tiếp, gập người cười nói: “Khách quan, thật là cáo lỗi, hôm nay tệ điếm đang sửa chữa nội bộ, không buôn bán với bên ngoài, mời khách quan ngày mai lại đến nhé!”
Hồ Vân Bái cũng là thành viên Ẩn Long hội, hắn trước kia chủ quản phân đường của Hán Đường hội ở Lạc Dương, thường đến Nhiệt Hài Cư. hắn thấy người giúp việc trước mắt này hình như là mới đến. lại không quen biết minh, hắn nhìn nhìn cửa sô ở sát mép lầu ba nhất, thấy trên ban công ngoài cửa sổ đặt một chậu hoa cúc, đó là tín hiệu Ẩn Long hội đang triệu tập hội nghị.
Hồ Vân Bái trong lòng bỗng chốc dâng lên một nỗi tức giận. Ấn Long hội hội hợp lại không thông báo mình, hắn chỉ vào hoa cúc nói: “Trăm hoa vào đông đều tiêu điều, duy chi hoa cúc nghênh khách tới.”
Đây là ẩn ngữ của Án Long hội. ỷ là hắn cũng là đến tham gia hội nghị Ân Long, người siúp việc hiển nhiên khôngbiết. ngơ ngác nhìn vào Hồ Vân Bái, không biết lúc nói hai câu này có ý nghĩa gì. lúc này, trong đại đường có người cười to đi ra: “Là ngọn gió thơm nào thổi Hồ lão huynh đến vậy?”
Người đi ra. chính là đông chủ Thường Tiến của Nhiệt Hải Cư. hắn là Ẩn Long hội hội thừa, cũng chính là tương đương với thư ký hội đồng thành viên vậy, hội trường là là Lý Khánh An. nhưng hắn không quản việc của Ân Long. sự vụ thường ngày của Ẩn Long hội đều là do Thường Tiến chăm nom.
Hồ Vân Bái hừ mạnh lên một tiếng nói: “Hình như ta đến không đúng lúc a!”
Thường Tiến hiểu rõ oán khí của Hồ Vân Bái. bèn vỗ vỗ bờ vai của hắn. an ủi hắn nói: “Ngươi cũng biết đây là ý của hội chủ, ngươi có chức vụ không tham gia sự vụ thường ngày, chi tham gia niên tế, giống như ngươi. Trương Việt. La Khải Minh đều là người giữ chức vụ.”
“Nhưng có một số việc các ngươi phải nói cho ta biết!” Hồ Vân Bái nghĩ đến chuyện của Bùi Tuân Khánh, vẫn là có một chút căm tức nói.
“Đi vào rồi nói sau đi!”
Thường Tiến mang theo hắn đi lên lầu hai. vào trong một gian phòng ngồi xuống, hắn vừa cười vừa hôi: “Nói đi! Chuyện gì mà ta không nên dấu ngươi?”
“Việc của Bùi Tuân Khánh!”
Thường Tiến biến sắc, hắn đi tới cửa. nhìn nhìn ra hướng hai bên. đem cửa khóa trái lại. lúc này mới ngồi xuống thấp giọng hỏi nói: “Ngươi làm sao biết được?”
“Ta là làm gì. ngươi quên rồi sao?”
Thường Tiến một lúc lâu sau thở dài nói: “Chuyện này toàn bộ là một mình ta lập ra chấp hành, đừng nói là ngươi. bất kỳ một người nào khác đều không biết được, việc này vô cùng bí mật. sự tình liên quan đến thanh danh của chủ nhân, xin ngươi bất luận thế nào cũng phải bảo mật.”
“Ta biết. Đại tướng quân đã nhắc nhở ta rồi.”
Hồ Vân Bái nghe nói người khác đều không biết, trong lòng hơi cân bằng lại một chút, hắn lại hôi: “Lúc đó còn có một hung thủ đâu? Bị ngươi dấu đi rồi ư?”
“Người này là thành viên Hán Đường hội. đã đưa về An Tây rồi. sau này cũng sẽ không đến Trung Nguyên nữa.”
Hồ Vân Bái kỳ thật còn có chút chi tiết muốn hỏi. nhưng hắn biết Thường Tiến sẽ không nói cho minh biết, bèn không nhắc đến việc này này, chuyển đổi sang một đề tài khác nói: “ừm! Hôm nay các ngươi mờ cuộc họp về điều gì?”
“Cái này… buổi sáng đã kết thúc cuộc họp rồi. chủ yếu là mọi người thương lượng việc thành lập quỹ phường.”